Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 13: 13: Hành Hạ





Nói rồi anh cúp máy bước ra ngoài, anh lái xe đến một quán bar để uống rượu.
Tiếng nhạc xập xình nhưng không hề ảnh hưởng đến người đàn ông lạnh lùng ngồi trong góc uống rượu được.
Anh uống ly này đến ly khác, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô bé đó chạy đến nở một nụ cười tươi sáng động lòng người nhìn anh và an ủi động viên, nhờ có cô bé đó anh đã có thể tiếp tục sống tốt và nối nghiệp của cha mẹ, vậy mà bây giờ cô lại bỏ anh đi.
(Nhưng anh nào đâu biết người anh yêu không phải Tô Hạ Hạ mà là Diệu Hàm Nhi.

Mà cô bé an ủi anh lúc ấy lại chính là Diệu Hàm Nhi.)
- "Anh đẹp trai, ngồi đây uống rượu một mình sao?" Một cô gái với chiếc đầm ngắn cũn cỡn, để lộ nửa bầu ng.ực căng tròn đi đến trước mặt Lãnh Phong Thần.
Lãnh Phong Thần uống một ly nữa, lạnh nhạt nói:"Cút."
- "Buồn chuyện gì sao? Hay là để em giải tỏa giúp anh nhé, không cần tiền đâu em chỉ cần kĩ thuật và kích thước thôi."
Anh cau mày:"Tôi nói cô cút đi chỗ khác."
- "Làm gì mà nóng thế? Anh bị bất lực sao?" Người phụ nữ đứng dậy nói.
Anh rút ra cây súng ngắn nhắm vào đầu cô ta.
"Đoàng" Mọi người nghe tiếng này thì la hét lên, mọi ánh nhìn hướng về chỗ anh, người phụ nữ vừa rồi nằm dưới đất mở mắt ra, ở giữa ngực có một lỗ nhỏ.
Lãnh Phong Thần cất cây súng đi, cười lạnh, người đàn bà ngu xuẩn.

Anh lái xe về khách sạn, bảo vệ ra mở cửa xe cho anh cung kính nói.

- "Lãnh thiếu, anh đi đâu về khuya vậy?"
Lãnh Phong Thần đưa chìa khóa cho bảo vệ, không trả lời anh ta mà bước thẳng vào trong.
Anh không về phòng mình mà đi qua phòng của Hàm Nhi.
"Cốc...cốc...cốc.." Anh gõ cửa liên hồi, Hàm Nhi đang ngủ trên giường khó chịu bịt tai lại, nhưng anh không có ý định dừng lại.
- "Diệu Hàm Nhi, cô mau ra mở cửa, không đừng trách tôi."
Hàm Nhi nghe thấy giọng anh dù đang buồn ngủ cũng nhanh chóng tỉnh dậy, cô loạng choạng ra mở cửa cho anh.
Cánh cửa mở ra anh ôm trọn lấy cô rồi đóng cửa lại.
Anh nhanh chóng ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, Hàm Nhi vẫn đang trong cơn buồn ngủ, cô khó khăn tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo của anh.
- "Ưm.."
Lưỡi anh sục sạo bên trong miệng cô, mùi rượu còn vương trong miệng anh tạo nên một hơi thở ám muội.

Lãnh Phong Thần vô tình nhìn vào ánh mắt của cô, hận thù trong lòng anh càng dâng lên.
Anh vật cô nằm xuống sàn nhà rồi cúi đầu cắn mạnh lên cổ cô.

Hàm Nhi cau mày đẩy anh ra.
- "A...đau quá, Lãnh Phong Thần, anh bị điên rồi...buông tôi ra…"
Anh xé rách bộ váy ngủ của cô ra, tiếp theo là đồ lót, Hàm Nhi yếu ớt phản kháng, anh bóp chặt cằm cô:"Tôi bỏ tiền ra mua cô là để thỏa mãn tôi, cô không có quyền từ chối..."
Nơi khóe mắt cô xuất hiện một giọt lệ, cô hỏi:"Anh chỉ xem tôi như công cụ để thỏa mãn anh và làm vật thế thân thôi sao?"
- "Ngoài những công dụng đó cô còn có thể làm cái nào khác sao?"
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, Lãnh Phong Thần giờ không còn nghĩ được gì nữa, anh chỉ biết bây giờ mình rất muốn cô.

Anh nhanh chóng cởi âu phục ra rồi tiến vào bên trong cô, lần nào cũng vậy, không có bất kì màn dạo đầu nào, anh cứ thế đưa thẳng thứ to lớn ấy vào.

Hàm Nhi nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay cô đến phát đau, nhưng không đau bằng bên dưới của cô lúc này.
- "Đau quá...xin anh...xin anh ra ngoài..."
Anh bỏ qua lời cô, cứ thế ra vào như vũ bão.

Nước mắt cô rơi lả chả, đau quá.
Điên cuồng một lúc, bên trong *** ***** của cô mới tiết mật dịch, lúc này anh ra vào dễ dàng hơn, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn hiện rõ.

- "A...đau quá.." Cô bấu chặt vào vai anh.
Lãnh Phong Thần xoa gương mặt cô, lau đi nước mắt của cô:"Hạ Hạ, em sao vậy? Đau lắm sao? Anh xin lỗi."
Vừa nói anh vừa bớt lực đạo ra vào bên trong cô, Hàm Nhi cười chua xót, cô thà bị anh chà đạp hành hạ, nhưng cô vẫn là cô, vẫn là Diệu Hàm Nhi.

Cô không muốn anh coi mình là Tô Hạ Hạ gì đó để rồi anh dịu dàng với cô như vậy.
- "Tôi không phải Hạ Hạ." Cô tuyệt vọng nói.

“Đồ khốn…”
Tay đang xoa gương mặt cô bất giác cứng đơ lại, anh nghe thấy cô nói vậy thì bóp lấy cổ cô:"Diệu Hàm Nhi, con đàn bà đê tiện."
Anh ra vào càng mãnh liệt hơn, Hàm Nhi khàn giọng gào thét:"A...đau quá....a..."
Anh dừng lại, lạnh lùng rút năm căn ra, không một chút thương xót ném cô lên giường lớn.

Anh nhặt chiếc cravat của mình dưới sàn lên.
- "Lãnh Phong Thần, coi như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi."
Anh cười lạnh rồi trói tay cô lại, Hàm Nhi nói:"Anh muốn làm gì, mau buông tôi ra."
- "Chắc chắn cô sẽ thích điều này." tư thế mày khiến cho nơi tư m.ật của cô hiện rõ ra một cách nhục nhã.
- "Xin anh...đừng như vậy..." Cô tuyệt vọng nói.
Anh bước lên giường, giữ lấy một chân cô rồi lần nữa đưa thứ to lớn của mình vào.
- "A...đau....á..." Mộc Nhiên nói không ra hơi nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Anh vẫn cứ tiến công dồn dập, mỗi lần vào là chạm đến nơi sâu nhất của cô,
- "Hự".


Anh thở mạnh.
Hàm Nhi suốt cả đêm chịu sự giày vò của anh, bên dưới khi anh phóng thẳng chất **** **** vào còn kèm cả một chút máu.

Anh cau mày nhìn cô đang ngất lịm dưới thân mình, bàn tay vô thức sờ lên mặt cô.
Anh sợ hãi chính hành động này của mình, nhanh chóng bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Tắm xong anh nhấc điện thoại bàn lên gọi cho nhân viên khách sạn.
- "Mang thuốc tránh thai lên phòng 005 giúp tôi, càng nhanh càng tốt."
Không lâu sau đó, có người gõ cửa, anh ra mở cho họ.

Một vị bác sĩ của khách sạn cầm lọ thuốc đưa cho anh.
- "Lãnh thiếu, thuốc này có tác dụng phụ rất cao, không nên dùng nhiều, sau này có thể sẽ bị vô..."
Lãnh Phong Thần lạnh lùng cắt ngang:"Câm miệng! Bà quan tâm được sao? Làm tốt chuyện của mình là được rồi."
Nói rồi anh đóng sầm cửa lại, đi đến chỗ cô đang nằm, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô anh bất chợt có chút thương xót, anh đi đến đưa một viên thuốc vào miệng cô, đỡ cô ngồi dậy để viên thuốc trôi xuống rồi lạnh lùng bước ra khỏi phòng..