“Két!!!”
Trên đường lớn, mọi người kinh hoàng nhìn xa Ferrari lướt qua với tốc độ đáng sợ, vượt lên trước xe Bugatti phanh gấp lại.
- Du Tâm, em ngồi đây! Tôi sẽ trở lại nhanh thôi! – Phàm Vũ cười, ôn nhu vuốt tóc cô.
Mà Du Tâm cũng chính vì hành động này của hắn mà rợn tóc gáy, khẽ rùng mình. Cô cùng lắm chỉ là một viên thư ký nhỏ, như thế nào tổng tài mới từ nước ngoài trở về. Vừa gặp cô đã muốn cô lên làm thư ký riêng cho hắn.
- Có chuyện gì sao? – Phàm Vũ bước ra ngoài, đóng cửa xe lại, như thế Du Tâm ở bên trong sẽ không nghe được đối thoại của họ.
- Phàm tiên sinh, đã lâu không gặp! – Bạch Hải Từ không ngờ lại gặp lại đối thủ cũ, cười khinh miệt.
Phàm Vũ này thời còn đi học đã luôn cố gắng chiếm mọi thứ của hắn. Từ thành tích học tập, em gái hắn, bất quá nó lại không thành công.
Mà bây giờ lại cả gan đi chiếm nữ nhân của hắn, hắn sẽ không đồng ý!
- Bạch tiên sinh, lâu không gặp! – Phàm Vũ cười, đưa tay tỏ vẻ chào đón.
Bạch Hải Từ khinh miệt, không liếc qua hắn, xoay người đứng trước xe Bugatti.
- Du Tâm! Tôi cho em 3 giây, lập tức ra ngoài! – Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô.
- Ách! Hắn muốn nói gì sao? – Du Tâm căn bản ngồi trong xe không hiểu chuyện, lại càng không nghe thấy, bên ngoài cùng lắm chỉ thấy hành động của bọn họ.
Bọn họ mới vừa bắt tay a! Quen nhau sao?
Hơn nữa, hắn cũng không cần phải dừng xe trước xe của Phàm tổng chỉ để bắt tay thôi nha!
Cô gặp hắn mới một lần, căn bản hắn sẽ không tìm cô. Cô càng không thể tự nhận được.
Hải Từ thật sự tức giận. Cô tại sao không ra? Còn nhìn Phàm Vũ?!
- Được! Em không ra! Tôi sẽ làm!
- Này! Bạch tiên sinh, anh không nên như vậy! Tâm nhi là người của tôi! – Phàm Vũ bắt được tay hắn, cười rạng rỡ.
Bất quá, nhìn nụ cười này, hắn càng tức mắt.
“Rầm!”
Phàm Vũ bất ngờ bị hắn cho một quyền, không kịp tránh, ngã nhào xuống đất, khóe miệng ứa máu.
Người hai bên đường xúm lại, tò mò nhìn hai nam nhân điển trai đang tranh đấu. (Kelly: Chuyện thường, ta là thục nữ, có trai đẹp đương nhiên phải ngắm, vì vậy truyện của ta nhân vật nam nào cũng phải đẹp =)))
- Chuyện gì?! Phàm.. – Du Tâm vội vàng mở cửa xe, nhìn Phàm tổng ngồi dưới đất, liền đi đến gọi.
Hải Từ thấy được hành động của cô, hung hăng đưa tay kéo cô lại, không để cô nói tiếp liền mở giọng lạnh lùng:
- Phàm tiên sinh, anh không có quền gọi cô ấy là Tâm nhi, càng không thể nói cô ấy là người của anh!
Du Tâm tuy không biết sự việc ra sao, nhưng nghe lời hắn nói, hiểu được vài phần.
Cô cái gì là người phụ nữ của hắn?!
- Phàm tổng?!
- Tâm nhi! Mau lại đây! – Phàm Vũ đứng lên, đưa tay về phía nàng.
- Du Tâm! Em thử xem! – Hải Từ hung hăng nhìn cô, bàn tay nắm cổ tay cô tăng thêm vài phần lực đạo.
- Đau… Tôi là mới gặp anh một lần.. Hơn nữa.. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi… – Du Tâm khẽ nhíu mày, khổ sở nói.
- Tâm nhi, lại đây! – Phàm Vũ nhắc.
- Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn! – Hải Từ thả tay cô ra, cười trào phúng. Hắn biết, ở trường hợp này, nữ nhân nào cũng sẽ không chịu đựng được mà bỏ chạy.
Du Tâm không có lực chống đỡ, ngã xuống.
Như vậy là sao? Một bên là người mới gặp một lần. Một bên lại là tổng giám đốc của mình.
Thế nhưng hai người họ tại sao lại bắt cô lựa chọn?!
- Tâm nhi..
- Du Tâm, em còn 5 giây! – Hải Từ cao ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô đầy lửa nóng.
Tay nắm chặt váy, cô cắn răng. Rốt cuộc không nhịn được nữa.
- Du Tâm, trả lời tôi!
- Tâm nhi..
- Mẹ nó! Các người im miệng hết đi! Tôi không phải đồ chơi cho các người mà tùy tiện sai khiến! Ai tôi cũng không chọn! – Du Tâm vứt bỏ hết hình tượng thục nữ, đứng lên phủi lớp bụi ở váy, hung hăng trừng mắt với hai người đàn ông.
- Mẹ nó! Các người rốt cuộc nghĩ mình là ai? Đều không phải cái gì thân thích của tôi cả!
- Tâm nhi?!
- Im! Đừng có gọi tôi Tâm nhi! – Cô chỉ tay về Phàm Vũ.
Hải Từ đứng một bên cười. Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra chửi người được rồi.
Du Tâm ở giữa hung tợn nhìn hắn. Cười cái gì? Cũng không phải là tận thế, hắn cười cái gì?!
- Anh cười cái gì? Thật điên quá đi! – Cô xoay người, hoàn toàn quên mất lời hắn, tiêu sái bỏ đi.
Đám người đứng bên đường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đi đến, bất quá lại mang bộ mặt tức giận, không phản ứng, vẫn đứng đó nhìn cô.
Quái, sao đám người này đứng đó nhìn cái gì?
- Mau tránh ra! Hôm nay rảnh quá à?! – Du Tâm hét lớn, mặc kệ đám đông, chen vào xô dịch không thôi.
Mà đám người cũng vì lời cô nói mà thẹn thùng, đành phải rời đi.
- Phàm tiên sinh, sau này anh nên biết ý! Tránh đụng tới nữ nhân của tôi!
- Nữ nhân của anh? Chẳng phải đây là lần đầu tiên anh gặp sao? – Phàm Vũ cười mỉa.
- Vậy thì tối nay, cô ấy bắt đầu sẽ là người phụ nữ của tôi! – Hải Từ lạnh lùng nhìn hắn, ung dung ngồi lại vào xe Ferrari.
- Bạch Hải Từ! Anh định làm gì? Tôi tuyệt không cho phép anh làm vậy! – Phàm Vũ đứng tại chỗ nói lớn, nhìn bóng xe màu đen đã rời đi.
“Rầm!”
Bạch Hải Từ định làm gì với Du Tâm?
Cho dù là gì, hắn tuyệt không đồng ý!
- Đáng chết! Bọn các người đáng chết! – Du Tâm tùy tiện đá một viên sỏi trên đường.
“Két!”
Bỗng nhiên một chiếc xe Ferrari dừng lại trước mặt cô, làm cô nhất thời bị hoảng sợ, lui lại phía sau vài bước.
Hải Từ trong xe bước ra, đưa tay ôm cô vào lòng.
- Này! Làm gì?! Ưm..
Không đợi nàng nói hết câu, hắn cúi người, hung hăng chèn ép môi mềm mại của cô.
Du Tâm kinh hãi, vội vùng vẫy, hi vọng có thể thoát khỏi chèn ép này.
Môi lưỡi dây dưa, hắn hung hăng từng chút một, kéo đi hô hấp của cô.
- Ô.. ô..! Ừm..
Không được! Nàng không thở được! Hắn muốn giết chết nàng sao?
Trước mắt một mảnh tối sầm. Du Tâm không chịu được. Nhất thời mất đi hô hấp, bất tỉnh trong lòng hắn.
Mà Bạch Hải Từ cũng không vội. Tiếp tục cùng cô dây dưa không dứt, trả lại hô hấp cho cô.
Rất lâu sau mới dừng lại, nhìn thiên hạ trong lòng bất tỉnh, khóe miệng dâng lên nụ cười mãn nguyện. Bế vào trong xe, cẩn thận đặt cô ngồi xuống, cài dây an toàn. Rồi mới vòng qua ghế lái, vào xe, nhấn ga rời đi.
* * *
“Cạch!”
Cửa mở, một lớp bụi dày đặc rơi xuống, phủ lên hai bên bả vai Tiểu Vy.
- Khụ! Khụ!
Nàng đưa tay che miệng, cố gắng ho nhẹ. Dù gì nàng đột nhập vào nhà người ta, không nên để bị phát hiện.
Lúc nàng vào đây, nơi này âm u đáng sợ, cả tòa nhà cổ không lấy một bóng người. Tâm nàng cũng theo đó hoảng sợ, nhưng trời sinh tính hiếu kỳ cho nàng, nàng tất nhiên không thể không vào.
Ánh mắt xinh đẹp đảo qua một vòng căn phòng. Căn phòng nhỏ không có gì đặc sắc, chỉ có vài chiếc ghế và bàn, vài chiếc máy ánh. Hoàn toàn không có giường, cửa sổ sát đất được kéo rèm lại cẩn thận.
Có một bức tường lớn, ở đó cơ man nào là ảnh, nhưng điều làm nàng sợ, chính là người trong ảnh, chính là nàng.
Hầu hết, ánh nào cũng có nàng, những người bên cạnh nàng đều bị che giấu. Thậm chí có ảnh lúc nàng ngủ trong phòng, có ảnh nàng ngồi ở nhà hàng cùng Lãnh Phong, ảnh nàng ngồi ở quán cà phê, ở lễ đường hôm nay nữa.
Ảnh chụp ở lễ đường, chứng tỏ chụp cách đây không lâu. Như vậy, người chụp, hẳn là chưa đi?!
- Rốt cuộc là ai? – Nàng kinh hãi lùi về phía sau.
“Cạch!”
* * *
- Cái gì?! – Lạc Lãnh Phong đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Tiểu An.
- Này, Tiểu Vy không còn nhỏ. Nàng cũng biết thế nào là nguy hiểm, thế nào là an toàn. Cậu yên tâm đi, nàng sẽ về thôi! – Tiểu An nhún vai.
- Được! Thế nhưng, các người vừa đi với ai? – Hắn xoa xoa mi tâm đau nhức, dự cảm không tốt.
- Với Thần! – Tiểu An trả lời rất nhanh.
- A Thần? – Đường Hi khó hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy! Anh ấy nói nơi tớ ở có người đi vào, nên mới đi gặp anh ấy! – Tiểu An uống cạn một ly Whisky khuôn mặt đỏ bừng.
- A Thần đó.. ở nhà em? – Khải Bình lần đầu tiên mở miệng với cô lại.
Cô gật đầu, lại uống tiếp một ngụm rượu.
- Em rốt cuộc nghĩ cái gì để hắn ở nhà mình?
- Anh ấy giúp tôi nha! Hơn nữa, người anh ấy thích là tiểu bảo bối! – Cô bị tác dụng của rượu, không ngại mở miệng.
Đường Hi nghe vậy, ngay lập tức bịt miệng cô lại, ánh mắt dò xét nhìn về phía Lãnh Phong.
Nhưng mà cô chưa thấy người, đã thấy Tiểu An trong tay bị kéo ra, cánh tay Tiểu An bị Lãnh Phong hắn nắm chặt.
Sắc mặt Lãnh Phong đanh lại, thần sắc lạnh lùng nhìn cô. Từng lời rít qua kẽ răng.
- Nói cái gì?
- Tôi nói không sai! Là A Thần thích Tiểu Vy, ai cũng nhìn được điều đó! – Tiểu An nửa tỉnh nửa mê không rõ, mồm miệng cũng bạo dạn hơn.
- Á! Đau… – Cô cảm nhận được như hắn muốn chặt đứt cổ tay mình, khẽ kêu lên.
- Nói lại! Nhanh! – Hắn cường thế ra lệnh, bàn tay càng tăng thêm lực đạo, không hề bận tâm cổ tay cô vì bị nắm mà đỏ ửng một mảng, dần tím lên.
- Ách! Sai! Tôi có lẽ nhầm! Tôi cũng không rõ A Thần lắm! – Tiểu An dù say rượu, nhưng vẫn cảm nhận được sự đáng sợ kinh người từ hắn, lập tức sửa lại.
Lãnh Phong hừ lạnh, buông cánh tay cô ra, ngồi lại xuống ghế. Đem ly rượu uống sạch.
Lát nữa, nàng về. Hắn sẽ trực tiếp dạy bảo nàng sau.
Tiểu An thấy hắn buông tay, sợ hãi nắm lấy cổ tay đau rát, xoay người chạy về phía Khải Bình, núp sau lưng hắn.
- Lãnh Phong, cậu hơi quá! – Khải Bình liếc xéo Lãnh Phong một cái.
Hắn cười lạnh, đem sự chú ý tập trung về phía cổng.
Khải Bình cảm nhận được nữ nhân sau lưng run rẩy không ngừng liền lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. Cô là như vậy, dù biết tửu lượng mình không cao nhưng luôn thích uống rượu, mỗi lần say là tính tình lại như con bé 17 tuổi, hễ Lãnh Phong cao giọng chút là lập tức hoảng sợ, chạy về chỗ hắn.
- Đau lắm không? – Hắn cúi người, nhìn cô nước mắt lưng tròng, khẽ hỏi.
Tiểu An không nói gì, chỉ gật đầu.
- Không sao! Sẽ không đau nữa! – Hắn ôn nhu vuốt ve cổ tay của cô, lời nói như mật ngọt rót vào tai.
Hắn thực ra đã sớm nguôi giận về cô với Daniel, chỉ là chưa nói. Ngày hôm nay đến, chưa nói thì cô đã rời đi. Bây giờ trở lại thì lại say, làm hắn không thể nói.
Thôi vậy, để ngày sau đi!
- Thật đau… – Tiểu An vì say, nước mắt lưng tròng khẽ kêu.
- Không sao! Không sao! Không đau! – Khải Bình vội ôm người cô, tiến đến bàn riêng ngồi xuống, lấy một túi đá chườm tạm vào cổ tay đỏ ửng.
Đường Hi một bên chứng kiến, trong lòng dâng lên xúc cảm ghen tỵ. Đứng bên Lục Quân nói:
- Sao anh một phần cũng không giống hai người họ? – Khải Bình vốn rất sủng Tiểu An, mà Lãnh Phong còn sủng Tiểu Vy lên tận trời. Còn riêng chồng cô, nửa điểm, không có.
- Bà xã, em ghen? – Lục Quân phong tình cười.
- Có ông xã điển trai như anh, mỗi tháng luôn đưa em hàng trăm vạn, chỉ để em mua quần áo, đi ngao du, còn anh ở trong văn phòng cong lưng lên làm. Em không cảm thấy tuyệt sao? – Lục Quân mặt cười như quỷ.
- Ách! Cái đó… Nhưng anh một chút cũng không thương em! – Cô đánh vào cánh tay hắn.
- Không thương em? Em nói, điểm nào anh không thương em?
- Anh không như bọn họ a! – Đường Hi chỉ về phía Khải Bình.
- Bà xã, hiện tại đám cưới còn chưa xong. Em còn muốn gì nữa? – Lục Quân khổ sở trong lòng, bên ngoài cười ác ma.
- Ách… Thật có lỗi! – Đường Hi lúng túng nhìn hắn.
- Không sao! Không sao! Chỉ cần đêm nay em ngoan ngoãn ở phòng là được rồi! – Hắn cười.
Đường Hi cô dâu rùng mình. Hận không thể rút lại lời nói. Nhìn Lục Quân chú rể vui vẻ phấn chấn cười.