Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 46




Chương 46: Tổng giám đốc, bà xã anh chạy theo người khác rồi!

Lời nói này của con trai khiến cả người Ôn Giai Kỳ đều cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cuối cùng thì cô vẫn đồng ý ra ngoài cùng anh chàng bạn thân vào tối hôm nay. Lý do là anh ta nói anh ta có một vài quyển sách có liên quan đến vấn đề này.

Sau đó thì Ôn Giai Kỳ đồng ý đi cùng anh ta.

Thực sự là cô vô cùng nhớ đứa con trai bé bỏng của cô.

Tối ngày hôm đó Ôn Giai Kỳ không hề đến chỗ Vịnh nước Cạn.

Lâm Tử Khang không biết cậu chủ nhỏ ở trên tầng đang cảm thấy thế nào, chứ còn từ trên người của người đàn ông đang ngồi ở trong phòng khách kia thì anh ta đã cảm nhận được một luồng khí vô cùng lạnh lẽo đang lan ra cả căn phòng.

“Thế nào rồi? Vẫn không tìm được người à?”

“Không tìm được, chúng tôi đã tới nhà mợ của cô ta hai lần rồi nhưng đều không tìm được người, hơn nữa chúng tôi cũng đã ngồi ở đó đợi rất lâu nhưng vẫn không hề thấy cô ta đi ra. Trợ lý Lâm này, có khả năng cô ta không trở về đó không?”

Trước mặt Lâm Tử Khang, mấy người vệ sĩ lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, sau đó báo cáo với anh ta về mọi chuyện tối hôm qua.

Đúng là không thể loại bỏ khả năng này. Bởi vì vào chiều ngày hôm qua, hai người này đã cãi nhau một trận, trong cơn tức giận đến đỉnh điểm thì Ôn Giai Kỳ đã xô ngã cả dì Trần.

Haiz!

Lâm Tử Khang cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Mắt thấy thời gian đã rất muộn rồi thế nhưng Hoắc Hạc Niên ngồi ở trong phòng khách vẫn chẳng hề buồn ngủ chút nào, ngược lại dường như anh càng tỉnh táo hơn, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người vậy. Lâm Tử Khang thấy vậy thì quyết định để bản thân anh ta tự đi tìm người xem sao.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta lại đột nhiên vang lên.

“Alol”

“Trợ lý Lâm, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy cô Ôn rồi! Cô ta vừa đi ra từ khu vực nội thành, bây giờ đang ngồi trên một con xe BMW X5 đi đến Vân Đoan Nhất Phẩm”

“Anh nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm sao?”

Lâm Tử Khang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi hay không?

Vân Đoan Nhất Phẩm?

Vân Đoan Nhất Phẩm mà anh ta vừa nói có phải là cái Vân Đoan Nhất Phẩm ở đối diện tập đoàn Hoäc thị của bọn họ không? Chính là cái công ty điện tử công nghệ cao phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây khiến cho tập đoàn Hoắc thị cũng phải chú ý đấy hả?

Cô bị làm sao thế? Đi đến công ty đó để làm gì vậy?

“Anh có nhìn nhầm không vậy? Không có chuyện gì thì cô ta chạy đến đó làm gì chứ?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng thực sự là có người nhìn thấy cô ta rồi, hơn nữa còn chụp ảnh gửi cho tôi đấy”

Anh chàng vệ sĩ này vừa nói trong điện thoại vừa thuận tay bấm gửi bức ảnh kia tới điện thoại của Lâm Tử Khang.

Lâm Tử Khang thấy bức ảnh rồi thì cúp điện thoại, sau đó anh ta cẩn thận quan sát tấm ảnh này. Bức ảnh này đúng là được chụp trộm từ phía trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm đấy. Bọn họ đã phải vất vả tìm kiếm cái người phụ nữ đáng chết này cả đêm qua, thế mà giờ phút này cô lại đi cùng với một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, trên tay anh ta xách một cặp tài liệu, hai người sánh vai đi vào trong tòa nhà.

Cô điên thật rồi!

Trong thời gian điều trị cho tổng giám đốc mà cô lại dám cùng một người đàn ông trẻ tuổi đi tới công ty đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Hoắc thị! Cô muốn làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?

Lâm Tử Khang phóng to bức ảnh lên xem, sau khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia thì anh ta không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ơi, trò chơi này chơi lớn quá rồi!

“Lâm Tử Khang, cậu đang làm gì thế hả? Đã tìm thấy người phụ nữ đáng chết kia chưa?”

Lúc này, Hoắc Hạc Niên đang ngồi trong phòng khách đã mất hết kiên nhẫn, đôi mắt của anh đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ máu, thấy Lâm Tử Khang ở bên ngoài không nói tiếng nào thì anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Lâm Tử Khang vừa nghe thấy lời này thì hai chân lập tức mềm nhữn.

Nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đối mặt mà thôi. Cuối cùng thì anh ta vẫn phải bước đến trước mặt vị tổ tông này với một tâm trạng nơm nớp lo sợ.

“Tổng giám đốc, chuyện này… người thì đã tìm được rồi, nhưng mà…cô Ôn đang ở chỗ khác”

“Đang ở chỗ khác?”

Người đàn ông đang đau đầu kia vừa nghe thấy thế thì lệ khí giữa hai hàng lông mày càng dày đặc hơn: “Ai cho cô ta lá gan này hả? Cô ta không biết bây giờ là thời gian tôi phải châm cứu à? Thế mà cô ta còn dám đi đến chỗ khác?”

Người đàn ông này đúng là đã quen cái thói ngang ngược bá đạo rồi.

Ôn Giai Kỳ chỉ là có lòng tốt mới tới chữa bệnh cho anh một lần mà thôi, nhưng trong mắt Hoắc Hạc Hiên thì anh đã coi cô là bác sĩ tư nhân của anh rồi. Ngoài anh ra thì cô không được chữa bệnh cho người nào khác.

Cuối cùng thì Lâm Tử Khang cũng không nhịn được nữa mà thốt lên: “Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ phải điều trị cho ngài. Cô ta đến đây khám bệnh chỉ đơn thuần là vì muốn gặp cậu chủ nhỏ mà thôi. Bây giờ cô Cố cũng đã trở về rồi, cô ta không đến đây nữa cũng là điều rất bình thường mà!”

“Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói lại một lần nữa thử xeml”

Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.

Lâm Tử Khang bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán, anh ta không dám nói thêm câu nào, trực tiếp đẩy điện thoại tới trước mặt Hoắc Hạc Hiên để cho anh tự xem.

Sau đó anh ta đưa hai tay ôm lấy đầu, vội vàng chạy trốn ra chỗ khác.

Bầu không khí nơi đây vô cùng đáng sợ, toàn bộ phòng khách giống như bị cô đọng lại, lắng đọng đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Không gian vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ một giây sau cảnh đêm cũng bị ngưng đọng lại.