Vợ Yêu Cưới Trước Sủng Sau

Chương 2: Thật đúng là tiểu thư




Edit & Dịch: Emily Ton.

Đây là một người đàn ông có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy đã biết không phải thứ gì tốt, là một dân chơi!

Hạ Tình Không nghĩ đến đây, vừa giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn bị hắn chinh phục, thả lỏng cơ thể, nhưng cũng thừa dịp người đàn ông trên người thả lỏng cảnh giác.

—— Ngay lập tức nhấc chân lên đá vào phía bên trên.

Mục Thần Hạo cảm giác được có điều không đúng ngay thời điểm cơ thể cô thả lỏng. Cô bé quật cường này sao có thể cam tâm tình nguyện được. Thời điểm Hạ Tình Không đá về phía hạ thân anh, Mục Thần Hạo lập tức có phản ứng.

"Khốn nạn!"

Hạ Tình Không đá không trúng, Mục Thần Hạo đã xoay người đứng ở trên mặt đất.

"Không nghĩ tới cô còn rất lợi hại."

Mục Thần Hạo lúc này cũng không dong dài, duỗi tay tóm lấy cổ tay Hạ Tình Không, khiến Hạ Tình Không đau đớn cực độ.

"Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!"

"Không phải chương trình của các cô, chính là muốn dụ dỗ tôi sao?"

Mục Thần Hạo kéo và đè cô ở trên vách tường, một tay giữ chặt cằm nhỏ của Hạ Tình Không.

"Anh......"

Xoạt!

Hạ Tình Khôn còn chưa dứt lời, lập tức cảm giác lạnh lẽo rơi xuống trước ngực. Nhìn xuống chút nữa, cô thấy cổ áo của mình đã bị Mục Thần Hạo xé nát, lộ ra nội y màu trắng bên trong.

Hạ Tình Không thét lên một tiếng, vội vàng che ngực lại, sau đó nghĩ đến bên hông còn cất giấu hợp đồng, lập tức lại giơ tay che eo lại. Mục Thần Hạo nhìn động tác của cô với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng càng thêm chắc chắn về mục đích của cô, dùng tay tiếp tục lôi kéo và xé nửa bên váy còn lại.

"Xem ra đồng phục của Crown không tệ, rất có sức cám dỗ."

"Anh là đồ khốn!"

Mục Thần Hạo cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng dùng một chút lực trong tay, tiếp tục xé toạc chiếc váy đang mở rộng ra. Hạ Tình Không hoảng loạn che thân mình lại.

"Đêm nay cô trốn không thoát được đâu."

Mục Thần Hạo phất tay một cái, vết nứt đã tới bên hông, Hạ Tình Không không thể giãy giụa, nước mắt trào ra vì lo lắng.

Tên này chắc hôm nay đã uống lộn thuốc! Hôm nay mình đã chọc ai mà gặp phải tên Diêm Vương này!

Chẳng lẽ trinh tiết của mình sẽ mất ở chỗ này hay sao?

Hạ Tình Không càng cố che thân mình lại, Mục Thần Hạo lập tức càng dùng sức nắm chặt hai tay cô, khiến cô không thể cử động.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Tình Không đầy lo lắng, đôi mắt đen nhánh của Mục Thần Hạo thoáng hiện lên một chút cảm xúc không thể cưỡng lại được.

"Buông tôi ra! Có chuyện gì với anh vậy? Nhìn thấy phụ nữ là muốn leo lên sao?! Anh muốn làm gì? Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ la lên!!"

Mục Thần Hạo cảm thấy thích thú với những gì Hạ Tình Không đã nói: "Tôi muốn làm gì sao? Tôi muốn cô!"

Một bàn tay to, còn không quên bắt đầu chậm rãi vuốt ve sau lưng trắng mịn của Hạ Tình Không...... cho đến tận mông...... Loại cảm giác tê dại này, khiến toàn thân Hạ Tình Không có cảm giác khô nóng kỳ lạ.

Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay thật sự sẽ bị người đàn ông xa lạ này làm chuyện kia? Không lẽ sẽ suy sút như thế......

Cô vẫn còn là trinh nữ ~

***Edit & Dịch: Emily Ton***

Bang!

"Đại tiểu thư!"

Hạ Tình Không đang kinh hoảng thất thố, lại nghe thấy tiếng cửa bị mở toang, cùng với một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên.

"Đại tiểu thư?"

Mục Thần Hạo dừng động tác, nhìn về phía Hạ Tình Không đang bị đè ở trên vách tường.

Hạ Tình Không nhìn thấy người vừa tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lấy lại ánh mắt bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh lại biến thành tuyệt vọng giống như bầu trời đêm trong sáng đầy sao đột nhiên bị mây đen dày đặc che lấp.

Mục Thần Hạo nhất thời có chút tò mò.

Vì sao vị "đại tiểu thư" này lại có phản ứng như thế?.

Người đàn ông mặc bộ đồ tây mang một cặp kính mạ vàng. Khuôn mặt anh ta hơi co giật khi lần đầu nhìn thấy Hạ Tình Không đang nắm lấy quần áo rách nát của mình, nhưng sau khi nhìn thấy Mục Thần Hạo, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.

"Mục thiếu gia, chào anh, anh có hiểu lầm gì với đại tiểu thư nhà của chúng tôi sao?"

"Không có." Mục Thần Hạo nhún vai, thu hồi tay, buông Hạ Tình Không ra.

Hạ Tình Không đảo mắt nhìn Mục Thần Hạo một cái, đẩy hắn ra, sau đó cách hắn rất xa, chỉ vào một trong những vệ sĩ phía sau người đàn ông mang cặp kính mạ vàng, hét lên.

"Cởi ra!"

Người đàn ông mang cặp kính mạ vàng lập tức hiểu ý, nói một vệ sĩ còn đang sững sờ cởi áo khoác ra đưa cho Hạ Tình Không.

Hạ Tình Không mặc áo khoác vào và chuẩn bị trốn đi, lại bị người đàn ông mang cặp kính mạ vàng ngăn cản.

"Đại tiểu thư, làm ơn hãy theo chúng tôi về nhà."

"Về nhà?" Hạ Tình Không vừa mới chuẩn bị tức giận, bỗng nhìn thoáng qua thấy Mục Thần Hạo đang xem trò hay, đè thấp giọng nói. "Tôi sẽ không quay về."

Trong khi nói, Hạ Tình Không lập tức muốn trốn đi, tránh khỏi người Mục Thần Hạo, bỗng nghe thấy giọng của người đàn ông mang cặp kính mạ vàng nói với Hạ Tình Không.

"Xe của Hạ gia đang dừng ở cửa sau, lão gia nói, lần này nhất định phải mời đại tiểu thư trở về."

Hạ Tình Không còn chưa nói lời nào, đã bị kẹp giữa hai vệ sĩ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông mang cặp kính mạ vàng một cái trước khi rời đi.

Mục Thần Hạo nghe nhắc tới Hạ gia, trong lòng lập tức đã có đáp án.

Hạ Tình Không bị mang ra ngoài theo lối cửa sau và được đưa lên xe, người đàn ông mang cặp kính mạ vàng cố ý ngồi gần cô, phòng ngừa cô lại tìm cách đào tẩu.

Chiếc xe bắt đầu chạy trợ tru, Hạ Tình Không mặt dài không nói lời nào.

"Tiểu thư lúc còn rất nhỏ đã bị mất tích, lão gia đã không thoải mái trong nhiều năm qua."

"Mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm tiểu thư, thật vất vả mới tìm được về, đáng tiếc tiểu thư không muốn trở về."

"Chúng tôi chỉ là người làm công, cũng đã giúp tiểu thư nói rất nhiều lời hay, phu nhân bên kia sẽ không gây rối, tiểu thư hoàn toàn có thể yên tâm."

Hạ Tình Không bĩu môi, rút cổ vào trong chiếc áo khoác quá khổ.

Cô đã dành thời thơ ấu của mình với mẹ cô là Tạ Thu Trân, cùng với em gái cô là Tạ Uyển Oánh, mẹ cô cũng rất yêu thương cô.

Tuy nhiên, không ngời mấy ngày hôm trước, một đám đàn ông mặc comple lại tìm được cô, nói cho cô biết, cô chính con gái mà Hạ gia đã thất lạc nhiều năm qua.

Hạ gia là gì? Đó là một gia tộc lớn số một số hai trong tập đoàn SH Thị, nếu cô vào đó thì mọi quá khứ nghèo nàn của cô đều sẽ bị cuốn trôi không còn thừa một mảnh.

Một thời gian trước đó, cô gần như đã chết vì một vụ tai nạn xe hơi ở trên một cây cầu. Đó cũng là việc làm của bà mẹ kế kia khi muốn ngăn cản cô quay về Hạ gia.

Nghĩ đến đây, Hạ Tình Không bực bội xoay người, nhìn về phía bên ngoài xe.

Xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến cổng lớn Hạ gia.

Hạ Tình Không còn chưa xuống xe đã thấy ánh đèn lộng lẫy của biệt thự Hạ gia, có một đám người đang đứng ở trước cổng lớn.

"Đại tiểu thư đã trở lại."

Người đàn ông mang cặp kính mạ vàng thông báo một tiếng, xuống xe trước. Hạ Tình Không cau mày xuống xe, mũi chân vừa mới dẫm đến trên mặt đất, lập tức có cảm giác không đúng.

Mẹ nó, cô vẫn đang ăn mặc rất hở hang, hơn nữa quần áo còn bị Mục Thần Hạo xé rách, khoác comple cũng có thể nhìn thấy sự chật vật và uể oải trên người cô......

Chết tiệt, không ngờ đã bị tính kế!

Người đàn ông mang cặp kính mạ vàng chính là con trai quản gia Hạ gia, Chu Vân Thâm. Anh ta đã khiến cô xuất hiện ở Hạ gia trong tình trạng này và nhìn toàn cảnh mọi người ở đây.

Quả nhiên, Hạ gia không có một thứ nào tốt, còn có kẻ được gọi là Mục thiếu gia, không biết xui xẻo thế nào mà xé nát quần áo của mình, lại còn là một mảnh trước ngực, hại cô hiện tại chật vật như thế.

Được rồi, được rồi, cô còn chưa tiến vào Hạ gia, đã bị nhóm người này bày cho một trận như thế.

Mẹ kế Thẩm Diệu Ngọc mang theo Nhị tiểu thư Hạ Tình Xuyên đang đứng ở cửa, nhìn quần áo trên người Hạ Tình Không, trong mắt hiện lên châm biếm rõ ràng.

Hạ Tình Không cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu thay đổi thành một bộ dáng rụt rè sợ hãi, đi tới trước mặt hai người.

"Ôi, đây là ai vậy? Không biết còn tưởng rằng là tiểu thư phong nguyệt nhà ai tới đây." Hạ Tình Xuyên khoanh tay lại, cười nhạo nhìn Hạ Tình Không.

"Lão gia phân phó hôm nay muốn mang đại tiểu thư trở về." Chu Vân Thâm trả lời thay Hạ Tình Không.

"Thật đúng là tiểu thư." Hạ Tình Xuyên một lời hai ý, sự châm chọc càng thêm rõ ràng trong mắt.