Chương 979
“Cô Thẩm, cuối cùng cô cũng nhận ra tôi.”
“Bây giờ anh có thể giúp tôi một việc không?” Thẩm Giai Kỳ cầu xin nói.
Cô Võ ngồi bên cạnh kéo cô ta lại, nhỏ giọng thì thầm: “Em điên rồi sao? Anh ta là người thân cận của Mục Lâm Kiên đó, muốn anh ta giúp mình, không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Chị à, chị yên tâm! Lục Tâm sẽ giúp em!”
Giọng điệu của Thẩm Giai Kỳ rất chắc chắn, giống như việc Lục Tâm giúp cô ta không phải là chuyện ngày một ngày hai.
“Cô Thẩm, cô nói đi, chỉ cần cô mở miệng, chắc chắn tôi sẽ giúp cô.” Há Cảo không còn cách nào khác đành phải đi theo hướng phát triển của chuyện này.
Không biết từ lúc nào, sau lưng cậu có thêm ba người nữa.
Không chờ cậu quay người lại phát hiện, giọng nói của Thẩm Giai Kỳ lại vang lên: “Lát nửa có thể để Mục Lâm Kiên uống chén canh gà kia không?”
Há Cảo nhíu mày, rõ ràng là người phụ nữ này không yêu Mục Lâm Kiên, nếu như yêu, sao lại không biết Mục Lâm Kiên không thích ăn những món nhiều nước được.
“Được rồi!” Há Cảo trả lời xong thì quay người lại, nhìn thấy ba bố con đứng ở sau lưng nhìn cậu.
Ở cửa còn có thêm Vũ Vân Hân.
Trước những ánh mắt chết chóc này, Há Cảo sắp bị tự kỷ rồi.
Bánh Bao và Màn Thầu ngoắc ngoắc đầu ngón tay kêu cậu qua.
Chờ cậu đi tới, hai người lập tức ép cậu ra ngoài.
Cửa nhà vệ sinh “ rầm” một tiếng, đóng chặt!
Cô Võ ở bên phòng sát vách càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không yên: “Chị cảm thấy chúng ta mau dừng lại đi, tiếng đóng cửa hồi nãy có phải là vì bị phát hiện không?”
“Không phải đâu! Chắc là do gió thổi đấy!” Thẩm Giai Kỳ tràn đầy tự tin.
Cô ta không ngờ rằng Lục Tâm sẽ giúp cô ta.
Nhưng mà đã nhiều năm rồi, vậy mà anh ta vẫn còn dành tình cảm cho cô ta.
Nghĩ như vậy, Thẩm Giai Kỳ không kiềm chế được cong miệng, xem ra không thể ném con cờ này đi được.
Mặc dù Lục Tâm hơi nghèo, nhưng dù thế nào thì cô ta mãi là nữ thần mà anh ta không thể nào có được, đối với loại chân chó này chỉ cần cho tí lợi ích là tất nhiên anh ta sẽ liếm đến cùng.
Thẩm Giai Kỳ gọi nhân viên phục vụ tới để bưng bát canh gà qua phòng bao sát vách.
Mà cũng thật trùng hợp, căn phòng cách vách cũng gọi món này.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi!”
Giọng nói lạnh lùng khiến nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa nuốt nước bọt.
Dù sao thì Mục Lâm Kiên cũng là ông chủ giấu mặt của quán lẩu này.
Nhân viên phục vụ bưng chén canh hầm đi vào.
Cả nhà ai nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không ai chú ý đến anh ta.
Anh ta đặt từng món trước mặt mỗi người, trong năm phần, chỉ có Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên uống canh gà.