Chương 977
“Bố không ôm bọn con một cái, bọn con sẽ không hết giận đâu!” Há Cảo vẫn mê trai, thích nhất là được Mục Lâm Kiên ôm một cái, bởi vì chí lớn đó rất thực tế.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn bọn họ, anh chỉ đứng ở đó: “Tự mình tìm một vị trí đi!”
Ba đứa bé chạy nhanh như kẻ trộm, bò lên cơ thể anh, một đứa ở bả vai, một đứa ở bên phải, một đứa ở bên trái.
Vừa rồi còn kiêu ngạo, lúc nhận được tình thương của bố thì đã tan thành mây khói.
“Bố ơi, con rất nhớ bố! Bố có nhớ bọn con không? Nếu nhớ bọn con thì hôn đi! Không được hôn Búp Bê đâu nha!”
Không được hôn Vũ Vân Hân là cái quỷ gì.
Vừa ngồi lên xe, ba đứa bé đã ôm chặt anh không muốn buông ra.
“Người phụ nữ này, mẹ có thật lòng muốn tới đón bọn con không? Mẹ không nhìn thấy bây giờ là mấy giờ rồi sao?” Bọn họ nằm dựa vào trên người của Mục Lâm Kiên, giọng điệu này như đang muốn lật trời.
Đôi mắt lạnh lùng của Vũ Vân Hân đảo qua.
Khí thế của ba đứa bé bị giảm đi một nửa, lặng lẽ kéo khuỷu tay của Mục Lâm Kiên nói: “Con hơi sợ! Bảo vệ con!”
“…”
Mục Lâm Kiên nhìn mấy thằng nhóc quỷ gây chuyện này, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
“Búp Bê, sau này chúng ta sẽ ở lại biệt thự đúng không?”
Mục Lâm Kiên nhíu mày, ngược lại anh rất tò mò câu trả lời của Vũ Vân Hân.
“Không phải.”
Một câu phủ định xóa sạch hi vọng của Mục Lâm Kiên.
“Vậy chúng ta đang tới biệt thự để ăn uống miễn phí à!” Ba đứa bé mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Chúng ta…”
Gương mặt của Vũ Vân Hân đỏ lên, sao có thể nói là ăn uống miễn phí chứ, phải nói là…
Toang quá!
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại tự nhiên đến nhà của Mục Lâm Kiên, còn ở đó mấy ngày liền.
“Búp Bê, mẹ đã yêu bố rồi có đúng không?” Há Cảo nhiều chuyện nói.
“Đồ ngốc này!” Màn Thầu chọc cái ót của cậu: “Nếu mẹ với bố mà không yêu nhau thì sao có chúng ta được.”
“Chúng ta thích thì ra thôi!” Bánh Bao cười như tên trộm nói.
Đoạn đối thoại này có thâm ý khác, nghe sao cũng không giống lời mà trẻ em nên nói.
“Bố nó, anh có ghét chúng em đến ăn chùa uống chùa không?”
Bây giờ đến lượt Vũ Vân Hân tò mò.
“Ghét bỏ!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng đáp lại.
Lực sát thương của lời này rất giống với lực sát thương của câu vừa rồi mà Vũ Vân Hân nói.
Vũ Vân Hân thất vọng quay mặt đi chỗ khác.
“Ấy! Hai người đủ rồi đấy!” Ba đứa bé đành phải buông tay: “Ai cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, còn không bằng một đứa bé như bọn con. Nói thật khó như vậy sao?”
Lời này nói trúng tim đen của bọn họ.