Chương 967
Lời này khiến tim của Vũ Vân Hân thắt lại.
Cô vội vàng đi tới tầng mười một.
Nếu thư ký không nhìn thấy, vậy chắc chắn còn để ở tầng mười một.
Vừa đi đến cửa văn phòng, tiếng nhạc cổ điển quen thuộc truyền đến một lần nữa.
Cô đẩy cửa ra, Tiểu Trần vẫn đang nghe nhạc và uống cà phê như vừa nãy.
Dường như từ nãy đến giờ, người đàn ông này vẫn chưa làm việc.
Đối với vài người mà nói, sau khi làm cán bộ chính là bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, bởi vì không cần làm việc, mọi thứ đều do cấp dưới làm rồi.
Vũ Vân Hân đi đến trước loa rồi thẳng tay rút nguồn điện ra.
“Ồ? Tổng giám đốc Vũ, sao cô lại tới nữa vậy?” Tiểu Trần vội vã làm bộ dạng ngồi thẳng người rồi mở máy tính ra.
Bây giờ máy tính mới khởi động.
“Anh có thấy một tập văn kiện màu xanh không?”
Tiểu Trần nhíu mày nhìn khắp nơi: “Không thấy.”
“Lúc anh dọn bàn làm việc qua đây cũng không nhìn thấy sao?”
“Không thấy! Lúc tôi vào cũng dám tùy tiện động vào đồ của Tổng giám đốc Vũ, tôi đợi thư ký của cô đến mang những thứ của cô đi rồi mới dám bày đồ của mình lên bàn làm việc. Tổng giám đốc Vũ, cô không tìm thấy tập văn kiện quan trọng nào à?”
“Cũng không quan trọng lắm.”
Vũ Vân Hân bất đắc dĩ mà thở dài, xung quanh còn có mấy xấp văn kiện chồng lên nhau, đều là màu đen, hoàn toàn không có cái nào màu xanh cả.
“Nếu không thì bây giờ tôi tìm giúp cô nhé?”
Nói xong, Tiểu Trần đứng dậy, tìm khắp nơi từ trong ra ngoài giúp Vũ Vân Hân.
“Không thấy.”
Kiếm khắp nơi đều không thấy, Vũ Vân Hân đành phải bỏ cuộc.
Ra khỏi văn phòng, vừa vặn đi ngang qua phòng vệ sinh nữ, đúng lúc cần phải đi vệ sinh.
“Tôi vẫn chưa thấy văn kiện màu xanh đó, cô có thể gửi lại một bản qua đây không? Hoặc gửi qua thư điện tử cũng được.” Vũ Vân Hân ngồi xổm trong phòng vệ sinh gửi tin nhắn cho Vũ Thư Anh.
“Cái đó là bản thảo, không còn bản nào nữa.”
Vũ Vân Hân tò mò nhíu mày: “Tài liệu về gì thế?”
“Mộ của bố.”
Cô vẫn luôn tìm mộ của Vũ Thế Kiệt nhưng tìm khắp nơi đều không thấy.
Nhà họ Vũ còn có gia phả, đối với bài vị của tổ tiên cũng hết sức chú trọng, theo lẽ thường thì hẳn là ở trong mộ địa của nhà họ Vũ nhưng cô đã tới mà không thấy.
Cô vẫn luôn muốn tìm Vũ Thư Anh để nói chuyện này nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.
“Chôn cất ở đâu?” Vũ Vân Hân đã muốn hỏi Vũ Thư Anh vấn đề này từ lâu.
Bởi vì lần trước, khi bố qua đời trong bệnh viện, bác sĩ đã nói với cô là do một tay Vũ Thư Anh sắp xếp chuyện mai táng.
“Tôi nói vô ích thôi, cô cũng không tin tôi! Cô tự xem đi!”
Sau tin nhắn này, Vũ Thư Anh cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.