Chương 920
Vũ Vân Hân nói xong thì rúc đầu vào trong ngực Mục Lâm Kiên.
Ở đây không có một người phụ nữ nào không hâm mộ vận may của Vũ Vân Hân.
Ai cũng muốn được sủng lên tận trời, ai cũng hy vọng mình có thể được một người đàn ông có quyền thế có tiền để ý.
“Chạm vào đâu của em?”
Vũ Vân Hân tiện tay chỉ chỉ: “Ở đây ở đâu ở đây này, chỗ đó cũng có! Lúc ấy em đứng ở phòng dì bên cạnh, ai biết người đàn ông này lại ở bên trong, nên trong lúc vô tình cũng đụng phải, người ta không dám nói là đối phương bảo vệ em, không ngờ laijc ó thể gặp anh ta ở chỗ này.”
Mục Lâm Kiên càng nghe càng thấy tức.
Bình thường những ai dụng vào đồ và người của anh, chắc chắn kết cục sẽ rất thảm.
Một giờ đêm.
Trong tầng hầm ngầm hơi tối tăm, người đàn ông kia đang hấp hối.
Nước lạnh lạnh như băng dội lên trên người khiến toàn thân run lên.
Anh ta vô lực nằm trên sàn nhà, vết thương loang lổ khắp khơi làm anh ta không hề có chút sức lực để đứng dậy.
Lúc này ngọn đèn sáng lên, tiếng giày cao gót cộc cộc lạnh lùng vang lên.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của một người phụ nữ đi về phía mình.
“Thả tôi ra!”
Tiếng thở của người đàn ông lúc này còn to hơn giọng nói, căn bản nghe thấy gì.
Vũ Vân Hân đi đến trước mặt, lạnh lùng nhìn anh ta.
Giống như một nữ vương tôn quý nhìn người này từ trên cao xuống: “Vì sao lại hại mẹ Hoàng?”
“Tôi…Thật sự không ngờ chuyện này lại có thể như thế ! Chẳng qua chỉ yêu cô ta mà thôi, ai biết cô ta lại tìm chết đến uy hiếp tôi, không cẩn thận một chút nên rơi xuống lầu.”
“Yêu sao?” Vũ Vân Hân như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng buồn cười: “Yêu thế nào? Dùng dao đâm à?”
Người đàn ông sững sờ mở ta hai mắt.
“Sao thế? Sao không nói?”
Người đàn ông dữ tợn cắn răng: “Muốn chém giết muốn lóc xương gì thì cứ làm đi.”
“Không đâu! Sao tôi có thể cam lòng giết anh được!” Vũ Thư Anh đang mặc một bộ đồ ngủ, sợi tơ tằm như ôm lấy da thịt làm tôn lên nước da tuyệt mỹ xinh đẹp.
Cô nhẹ nhàng trêu đùa mấy sợi tóc: “Tôi muốn anh phải đau khổ.”
Người đàn ông chợt nghĩ đến chuyện cô muốn làm gì.
“Anh nói, nếu tôi hét lên ở đây, Mục Lâm Kiên có tới không?” Vũ Vân Hân lớn tiếng nói.
“Cô sinh ra từ đồ chó cái ti tiện à?” Người đàn ông cũng tức giận.
“Anh lại dám mắng mẹ tôi? Được rồi!” Vũ Vân Hân hắng giọng một tiếng: “A…”
Một tiếng thét chói tai vang vẳng toàn bộ căn phòng u ám.
“Cứu mạng a…!”
Vũ Vân Hân lại tiếp tục tiếng thứ hai.
Người đàn ông tức giận siết chặt tay: “Cô đủ rồi đấy!”