Chương 88: Chỉ cần một tiếng là được tốt nghiệp
Vũ Vân Hân không xa lạ với những buổi bàn chuyện làm ăn.
Một lần cô đã nhận được một đơn hàng lớn 100 nghìn tỷ với khả năng của một người và đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Bây giờ nếu đã không thể từ chức, thì cô chỉ có thể làm việc chăm chỉ.
Cô về nhà sau khi tan sở, bởi vì bọn trẻ ngày đầu tiên đi học mẫu giáo sợ chúng không thích ứng được.
Khi cô đến nhà trẻ, chưa vào cửa, tôi đã thấy ba đứa nhỏ đang đứng buồn tẻ ở cửa với một vài đứa trẻ xung quanh. “Nhóc thối của mẹ, nhanh thể đã kết được bạn mới rồi à”
Ba đứa nhỏ bĩu môi hờn dỗi và cả ba cùng nhau đi về nhà. “Ba đại ca về ạ!” Bọn nhỏ xếp hàng khom lưng chào chúng. Sao trong tình hình giống với phong cách của Mục Lâm Kiến thế nhỉ.. “Có chuyện gì với những đứa trẻ đó vậy?” Vũ Vân Hân ngơ ngác.
“Không phải bình thường đến trường học phải thu phục vài tên đệ tử sao? Huống hồ là ba người bọn con!” Há Cảo cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Chúng giống như những nhân vật hô mưa gọi gió trong trường. Những đứa trẻ khác chẳng biết chữ gì, và chúng không chỉ hiểu tất cả mọi thứ, mà còn hiểu những gì giáo viên không hiểu.
Chỉ một ngày sau khi đến trường, chúng đã trở thành thiên tài trong mắt mọi người.
Vũ Vân Hân nhìn dáng vẻ như một vị thần của bọn trẻ, “Có vẻ như các con đã thích nghi được với ngôi trường này”
“Con còn cần phải thích nghi với kiểu trường học như vậy sao?” Bánh Bao nói thẳng: “Không cần một ngày là con có thể tốt nghiệp”
“Con có thể tốt nghiệp trong một giờ” “Con nửa giờ” . Ba anh em thực sự hào hứng khi nói về chủ đề đầy thắng và bại này. Vũ Vân Hân trở về nhà, nấu thức ăn và chuẩn bị đi tắm.
“Búp Bê, sao mẹ không ăn? Chẳng lẽ mẹ lén lút đi ăn với một gã đàn ông nào khác sao?” Há Cảo bưng một bát cơm lớn liếc mắt nhìn cô.
Bánh Bao tinh ý nhận ra: “Cứ sai sai thế nào ý! Búp Bê, không phải mẹ đang hẹn hò đấy chứ!”.
“Bàn chuyện làm ăn thì con tin” Màn Thầu luôn nhạy bén hơn hai đứa bé còn lại.
Vũ Vân Hân không giải thích quá nhiều, tắm xong liền vội vàng thay quần áo, xách túi đi ra ngoài.
“Phụ nữ bàn công việc liệu có không an toàn không?” Màn Thầu lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh lỗ kim và bước đến chỗ Vũ Vân Hân.
“Sao thể được! Cũng không phải mẹ chưa bàn bạc bao giờ, hơn nữa dự án này gần như đã hoàn thành xong rồi, đến nơi ký cái là xong.”
“Trên đời này làm gì có mồi ngon như thế!” Màn Thầu không nhịn được cài máy ảnh lên tóc Vũ Vân Hân, máy ảnh đen kịt thần không biết quỷ không hay.
Vũ Vân Hân thoa son môi, sau khi ăn vận xong xuôi, cô liếc mắt nhìn – Màn Thầu, “Mẹ biết mẹ phải chú ý an toàn. Các con cứ yên tâm, khi thấy
mẹ không về nhà vào lúc mười giờ tối thì nhớ gọi cảnh sát. Đây là nơi mẹ đi tối nay”.
Cô từng khai báo thông tin địa chỉ với bố khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng giờ cô không ngờ lại báo với con trai mình.
Màn Thầu nhìn lướt qua tin nhắn bên trên, “Đây không phải là quán bar sao?”
Nghe vậy, hai đứa bé còn lại vội vàng chạy tới.
“Búp Bê, buổi tối mẹ đi bar, có phải không an toàn lắm không?” Há Cảo lo lắng túm lấy góc áo của cô.
“Đừng lo lắng! Không sao đâu!” Nói xong cô liền tự mình xách cặp bước ra khỏi nhà. Ba đứa nhỏ đang lo lắng đứng ở cửa, nhìn xuống lầu.
“Anh hy vọng người ông chú phẫu thuật thẩm mỹ sẽ xuất hiện ngay bây giờ” Há Cảo thở dài.
“Em/anh cũng mong thế”.
Thật tiếc khi dưới gốc cây đa lớn vắng tanh, hôm nay Rolls Royce không đến.