Chương 851
Anh một mình dẫn theo mười lăm vệ sĩ lái xe đến trường mẫu giáo đón họ.
Tình huống này khiến cho ba đứa bé vừa mới bước ra khỏi cổng trường không khỏi choáng váng.
“Ai mà lại lắm tiền như này.” Một người béo lên tiếng kinh ngạc.
Tiểu Khả vỗ nhẹ vào Võ Kiệt: “Mau nhìn xem, nhà cậu chỉ có hai chiếc xe đến đón, còn đây là có tận sáu chiếc xe đến đón, có phong cách và giàu hơn nhà cậu nhiều. mau kêu bố mẹ cậu kiếm nhiều tiền hơn nữa, nếu không thì…”
Tiểu Khả còn chưa nói xong, thấy ba đứa bé vừa mới bước ra khỏi cổng trường liền bước lên những chiếc xe đó.
Trong lúc ấy tất cả các bạn trẻ con đều ngây người sững sờ.
Cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của cái gì gọi là tầng thấp.
“Nhìn thấy chưa, đó là ba anh em họ. Chà, cậu chủ Võ, cậu cho dù có đầu thai lại cũng không có cái vận may như họ.” Tiểu Khả trêu ghẹo nói với Võ Kiệt.
Ba bé con lên xe nhìn hai chiếc Lincoln đang nối dài: “Sao Búp Bê không đến đón chúng em?”
Lục Tâm mỉm cười: “Là do cô ấy còn chưa tan làm!”
Há Cảo lanh trí hỏi: “Anh và Búp Bê đều là nhân viên công ty, tại sao anh có thể tới đón bọn em mà Búp Bê lại không được.”
“Bởi vì bận rộn quá đó! Bây giờ, Búp Bê đã là Tổng giám đốc rồi! Cô ấy không còn là Quản Lý Vũ nữa mà đã thành Tổng giám đốc Vũ rồi!”
“Bọn em muốn đến Công ty.” Ba bé con kệ Lục Tâm nói cái gì.
Đối với mấy đứa nhỏ mà nói, sau giờ học mà không thể nhìn thấy Búp Bê, cả ba đứa sẽ rất lo lắng.
Đặc biệt là khi chỉ nhìn thấy Lục Tâm, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Mục Lâm Kiên hay Vũ Vân Hân đâu cả.
“Chắc chắc lại là mưu kế của Mục Lâm Kiên, chú ấy muốn bí mật cùng Búp Bê của bọn em tạo người đây mà.” Lời nói của Bánh Bao suýt nữa thì khiến Lục Tâm sặc nước bọt.
Bây giờ, mấy đứa nhỏ cũng biết thật nhiều chuyện.
“Nếu anh không đưa bọn em đến Công ty, bọn em sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ!” Vừa nói, ba ngón tay nhỏ mũm mĩm của ba đứa nhỏ liền chỉ vào cửa kính, rồi ầm ĩ một trận.
Nghe thấy lời đe dọa này, Lục Tâm không khỏi sợ hãi.
Dù sao, nếu ba đứa nhỏ có bất trắc gì thì cả đời này này bọn họ cũng không kham nổi.
Tài xế liền vội vàng quay đầu, hướng về phía Công ty.
“A! Kia có phải là ông không!”
Tiếng nói đầy ngạc nhiên của Màn Thầu phát ra từ ghế ngồi phía sau.
Bánh Bao và Há Cảo nhìn theo hướng tầm mắt của Màn Thầu, sau đó liền nhìn thấy ông Mục.
“Không phải ông ấy nói cả đời này chỉ yêu bà Mục hay sao? Tại sao bên cạnh còn có thêm một cô khác!”
Nghe thấy tiếng ‘Cô’, Lục Tâm cũng tò mò, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh ta nhìn thấy ông Mục đang đi cùng một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
“Ai vậy?” Ba đứa nhìn Lục Tâm đầy nghi ngờ.
“Anh cũng không biết.”
Từ trước đến nay, ông Mục không tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ người khác giới nào.
“Chẳng lẽ là mùa xuân thứ hai?” Bánh Bao suy đoán.
“Các anh không nhận thấy người đó có chút giống Ninh Phượng sao?” Màn Thầu nhanh mắt nói.