Chương 837
Đã nói nhà mình tự mở rồi mà còn hỏi câu ngớ ngẩn.
“Trời ạ, nếu học phí quá đắt, tôi nghĩ tôi nên đi xem.”
Mục Lâm Kiên phiền muộn nắm lấy cằm cô, cường thế hôn lên, ngăn chặn miệng của cô: “Gần đây dạy dỗ hơi ít, bắt đầu không thông minh rồi.”
Không đợi Vũ Vân Hân kịp phản ứng đã bị khuỷu tay thô bạo của Mục Lâm Kiên ôm lấy, trực tiếp ấn chặt trên máy in.
Anh hưng phấn như ma cà rồng nhìn thấy máu, trên người Vũ Vân Hân có một mùi hương phụ nữ khiến anh mê muội.
Mấy ngày nay anh luôn bị mấy tên nhóc con kia phá rối, anh không thể đụng đến cô.
“Chỗ này là văn phòng.”
Má Vũ Vân Hân ửng đỏ, bộ dạng thẹn thùng, như thực vật đang thèm nhỏ dãi.
“Vậy thì thế nào?”
Ngón tay Mục Lâm Kiên đè lên công tắc đèn, toàn bộ phòng hồ sơ lập tức tối om.
Anh thân mật mà hôn tóc của cô, cố nén dục vọng đang không ngừng tăng lên…
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng hồ sơ bị gõ vang.
Vũ Vân Hân sợ tới mức run lên, cô kinh hoảng bắt lấy tay Mục Lâm Kiên.
“Xuỵt.” Mục Lâm Kiên tiến đến bên tai cô, hơi thở nhẹ nhàng phả lên má cô.
Độ ấm móng hổi lại khiến nhiệt độ cơ thể cô lên cao lần nữa.
Vũ Vân Hân nhìn về phía cửa ra vào, người đứng ngoài cửa vẫn chưa đi.
“Lạch cạch.”
Tay nắm cửa bị người vặn.
Vũ Vân Hân từ chối đẩy Mục Lâm Kiên ra.
“Đừng lên tiếng.”
Anh tà mị nhếch môi, nhìn vẻ sợ đến chết của cô, càng cảm thấy kích thích.
Mục Lâm Kiên ôm cô đến chỗ sâu nhất trong phòng hồ sơ.
Vũ Vân Hân vẫn không yên lòng, Đôi mắt vẫn nhìn về phía cửa.
Trong lúc đó, cô bị Mục Lâm Kiên ấn chặt trên tủ hồ sơ: “Chú ý chút.”
Anh như ma quỷ trong bóng tối, đã chiếm lấy toàn bộ cô.
Cho dù nhịn không được phát ra tiếng thở dốc cũng phải cố nén, bởi vì có người đi đến.
Trong nháy mắt đèn được bật lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Vân Hân cảm thấy thẹn thùng, bị Mục Lâm Kiên nhìn thấy tận mắt.
Anh nở nụ cười lạnh, thân mật hôn cô.
Trong ngực cô lạnh run.
Quá kích thích, cô sợ.
“Quái lạ, văn bản tài liệu kia ở đâu nhỉ?”
Người đang tìm tài liệu tiến gần về phía bọn họ.
Vũ Vân Hân muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra: “Tối nay trước…”