Chương 829
Khách khứa đang cúi đầu cũng không nhịn được đánh giá.
“Bà nội?” Bánh Bao ngẩng đầu nhìn bức ảnh, mềm mại đáng yêu gọi một tiếng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Ừ.” Mục Lâm Kiên khẳng định.
Đây là lần đầu tiên Mục Lâm Kiên ở trước mặt mọi người công khai chuyện riêng của mình.
“Xin chào. Đây là lần đầu tiên gặp mặt xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn, sau này có chuyện gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho.”
Lần đầu tiên đến buổi tang lễ, bọn trẻ có nhiều điều còn chưa hiểu.
Bánh Bao thân là anh cả vừa đến liền dẫn anh em mình cúi đầu hành lễ.
“Bà nội lúc trẻ thật là xinh đẹp.” Há Cảo rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt to tròn nhìn mọi thứ sau đó dừng lại ở bức ảnh.
“Bà à, đây là cháu trai của chúng ta, cậu bé này tên là Mục Thế Kiệt, biệt danh là Bánh Bao, đây là Mục Thế Minh, biệt danh là Há Cảo, cuối cùng là Mục Thế Hiên, biệt danh là Màn Thầu. Mục Lâm Kiên nhà chúng ta đã làm bố, sinh cho nhà ta ba tên nhóc, lần này bọn trẻ cố ý đến để gặp bà đó.”
Ba đứa nhỏ ngây ra, mở to hai mắt: “Mục Thế Kiệt? Mục Thế Minh? Mục Thế Hiên? Không đúng. Đây không phải tên của bọn con.”
Bọn trẻ đột nhiên bị người khác đặt cho một cái tên.
Bọn chúng nhìn Mục Lâm Kiên: “Bố đặt tên cho bọn con lúc nào vậy? Sao không bàn bạc gì với chúng con?”
“Không phải.” Mục Lâm Kiên cũng nghĩ đến chuyện đặt tên cho bọn trẻ, nhưng không có ý định để ba đứa theo họ Mục.
Anh nhìn về Lục Tâm ở phía sau.
“Tổng giám đốc Mục, là do ông Mục tự mình đặt.”
Lục Tâm vừa nói xong thì giọng nói của Bánh Bao vang lên: “Bà nội, con không phải tên là Mục Thế Kiệt.”
“Con cũng không phải Mục Thế Minh.” Há Cảo nối tiếp theo sau.
Màn Thầu bình tĩnh nói: “Bọn con không phải họ Mục.”
Ba đứa trẻ đều không đồng ý ba cái tên này.
Sắc mặt ông Mục lập tức âm trầm: “Ai cho phép…”
“Yên lặng.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng quát lên, giọng nói mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho ông Mục chuẩn bị giận giữ mắng bọn trẻ phải im lặng.
“Tôi không hi vọng sẽ có âm thanh ồn ào trong ngày giỗ của mẹ tôi.” Mục Lâm Kiên cao ngạo quát nhẹ.
Ba đứa nhỏ tức giận, sống chết cũng nhất định không thừa nhận đấy là tên của mình.
Trong nháy mắt, bọn trẻ cảm thấy như mình vừa bị lừa.
Bọn chúng không còn tỏ vẻ thân cận như lúc nãy nữa, ánh mắt tràn đầy thù hằn nhìn Mục Lâm Kiên và ông Mục.
“Con mới nhận ba đứa nhỏ này chưa lâu nên tạm thời bây giờ vẫn chưa đặt tên, xin mẹ thứ lỗi.” Giọng nói mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên tạm thời giải quyết được mâu thuẫn của mấy ông cháu bọn họ.
Nháy mắt, toàn bộ khách khứa trong đám tang đều tò mò với những chuyện vừa xảy ra.
Tang lễ vừa kết thúc, bọn họ liền không nhịn được bàn tán ở dưới.
“Trời ạ. Thì ra Mục Lâm Kiên thật sự có con riêng ở bên ngoài.”