Chương 804
Ông Thẩm tiện thể nhắn nhủ trong lời nói, ông Mục trái lại nghe hiểu được: “Để tôi hỏi thăm hạng mục của anh xem sao, đến phòng dự án!”
“Vũ Vân Hân đang quản lý phòng dự án, anh có biết không? Thế mà lại để một người phụ nữ quản lý!”
“Sao có thể!” Ông Mục đứng bật dậy, nhưng lại trông thấy ba đứa nhỏ đang chậm rãi đi xe điện cân bằng tới gần trước mặt ông: “Hi ông, đã lâu không gặp, cùng đi uống trà nhé!”
Ông Mục nhìn thấy ba đứa cháu trai, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt.
Ông ta cười ha hả đi sang: “Các con sao lại ở đây vậy? Lần trước không phải đã nói các con không thể đến đây nữa sao?”
“Bây giờ không giống nữa, bọn con là cháu của ông mà.”
Ông Mục giật mình kinh ngạc.
“Chẳng lẽ Mục Lâm Kiên không nói với ông bọn con là cháu của ông sao?”
“Thật sự không có à?”
Ông Mục không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh như thế.
“Này ông ơi, bây giờ ông có rảnh không? Gõ cửa tìm chuyện tán gẫu thôi!”
“Rảnh chứ!” Cháu trai của mình tìm mình thì sao mà không rảnh cho được, ông ta còn ước gì ngày ngày được chơi với mấy đứa nhỏ.
Ông ta lôi kéo mấy đứa nhỏ rời khỏi cửa công ty.
“Này! Anh Mục, sao anh lại đi rồi? Anh không phải đã nói giúp tôi tìm giám đốc quản lý phòng dự án hya sao?” Ông Thẩm nóng lòng, nhưng khi đuổi ra đến cửa thì đã không thấy người đâu nữa.
Ông Thẩm bất đắc dĩ đứng ở tại chỗ, thở dài một hơi: “Mấy đứa nhỏ kia rốt cuộc là ai thế chứ?”
“Nghe nói là con trai của Mục Lâm Kiên đấy.”
“Cậu nói cái gì!”
Mục Lâm Kiên có con rồi?
“Vậy mẹ của mấy đứa nhỏ kia đâu?” Ông Thẩm quả thật đã tức giận đến mức huyết áp tăng cao rồi.
“Chuyện này thì tôi không biết, dù sao thì không có công khai.”
Ông Thẩm tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền, chẳng phải đã nói là chỉ định sẽ làm thông gia hay sao?
Hai thế gia với nhau, sao lại nói không giữ lời thế kia!
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức trở mặt.
“Mấy người đi theo mấy đứa nhỏ kia cho tôi, trái lại tôi thật muốn biết là mấy đứa nhỏ đó do ai sinh ra.”
Trợ lý ở bên cạnh lập tức phái người đi theo.
“Tuu tuu tuu!”
Một chiếc Maserati màu trắng chạy đến.
Bởi vì chỗ ông Thẩm đứng vừa đúng ngay ở cổng bãi đỗ xe.
“Phiền ông nhích ra một chút, xin cảm ơn!” Vũ Vân Hân khách sáo mở cửa sổ xe xuống.
Ông Thẩm vốn đang nộ khí xung thiên, hiện giờ lại còn bị người ta đuổi sang một bên.
Ông ta khinh thường liến mắt, nói thế nào ông ta cũng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm, tại sao lại phải nhường đường cho mấy viên chức nhỏ này chứ.
Ông Thẩm không thèm để ý, cứ tiếp tục đứng ở đó.