Chương 796
Chúng sẽ không che giấu danh tính của mình như Vũ Hân Hân.
Đối với ba đứa nhóc mà nói, muốn nắm chắc địa vị của mình, trước tiên phải hành động thật mạnh mẽ.
“Chúng tôi là con của Mục Lâm Kiên!”
Một câu nói đơn giản, dễ hiểu, làm cho tất cả mọi người trước mặt phải sửng sốt.
Dù Thẩm Gia Kỳ đã sớm biết chuyện này, nhưng bây giờ vẫn không thể chấp nhận được.
“Nhớ cho kỹ, bố chúng tôi chính là Mục Lâm Kiên!”
Ba đứa nhóc chỉ hướng về phía Thẩm Gia Kỳ thẳng thắn nói, rõ ràng là tuyên thệ chủ quyền.
“Nói xem, còn mẹ con thì sao?” Dì tò mò hỏi.
“Mẹ tôi chuẩn bị mang thai đứa con thứ bốn, bây giờ đang nằm trong tay của Mục Lâm Kiên, xin mọi người đừng quấy rầy bọn họ! Nếu muốn gì có thể hỏi trực tiếp chúng tôi.”
Lời này quả thực muốn làm người ta sặc chết.
Sắc mặt Thẩm Gia Kỳ trở nên tái xanh.
Người giúp việc đứng ở phía sau đều là fan của ba đứa nhóc, không khỏi lòng thầm mừng rỡ.
“Ôi trời ơi, thật là tuyệt! Mẹ của con xem ra rất tuyệt vời! Có phải là người mà chúng ta đã thấy đúng không!” Ba dì tò mò nhìn ba đứa nhóc.
Chúng có chút sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ một chút: “Tên khốn Mục Lâm Kiên này chẳng lẽ còn có rất nhiều phụ nữ?”
Giọng điệu vô lễ chắc hẳn ngoại trừ chúng ra thì không ai dám nói như vậy.
“Con không biết à? Bên cạnh Mục Lâm Kiên có rất nhiều phụ nữ.” Thẩm Gia Kỳ nhếch miệng lên tiếng đùa giỡn.
Một mùi thuốc súng nồng đậm bốc lên.
Ba đứa nhóc ngạo nghễ nhìn về phía cô ta: “Đáng tiếc, cũng không có bản lĩnh trèo lên giường, cũng không có bản lĩnh sinh ra một đứa bé, còn không phải là không công khai như vậy.”
Thẩm Giai Kỳ quả thật sắp bị ba đứa nhỏ này làm tức chết.
Có thể nói ra lời như thế nhất định là do mẹ của mấy đứa này lén lút dạy dỗ sau lưng!
Vũ Vân Hân, cô đúng là hèn hạ, thế mà lại dùng con nít đi đối phố tôi! Chờ đó, đồ phụ nữ ti tiện!
Cô ta nén giận, ngoài cười nhưng trong không cười.
Không phải là muốn trêu tức cô ta hay sao?
Cô ta sẽ không để lộ mặt thật của cô ta trước mặt người lớn đâu.
“Dì ơi, sao dì lại hung dữ nhìn tụi con thế làm gì?” Sủi Cảo âm thầm nắm chặt lấy tay của dì cả bên cạnh, cất tiếng ngây thơ hỏi rồi trốn ra sau lưng.
Vốn là Thẩm Giai Kỳ tức muốn lộn gan đầu nhưng lại không thể biểu hiện ra một nửa biểu cảm tức giận nào, cô ta đành phải miễn cưỡng cười cười: “Bé con đáng yêu à, dì đâu có hung dữ đâu! Dì thương con còn không kịp nữa mà! Dù sao con nít “không rõ lai lịch”, thứ thiếu thốn nhất là sự yêu thương.”
Bốn chữ “không rõ lai lịch” tràn đầy sự khiêu khích.
Bánh Bao mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt cô ta: “Nghe nói dì là rùa biển đi du học từ nước ngoài về à?”
“Đúng thế! Trường dì học là…”