Chương 776
Cô ba nghĩ đến lần trước bà ta nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của Mục Lâm Kiên dành cho Vũ Vân Hân, cô quả thật khiến cho đàn ông chết mê chết mệt.
Trong đôi mắt của Mục Lâm Kiên chưa bao giờ lộ ra sự dịu dàng giống như thế.
“Chỉ có điều không, con thể trêu ghẹo cô ta một chút hay sao?”
Cô ba nhìn con trai của mình: “Con quen biết người phụ nữ kia à?”
“Chẳng lẽ khó có thể quen biết cô ta lắm hay sao?”
Vừa dứt lời thì đã truyền đến âm thanh có người đi vào.
Cô ba nhanh chóng đứng dậy, quỳ gối ở trên sàn nhà: “Con mau giả bộ đau khổ một chút, thật là, không nên để cho anh họ của con nhìn thấy dáng vẻ quỷ quái của con”
Nói xong, cô ba khóc lên: “Ông trời thật là không công bằng, rõ ràng là người một nhà, tại sao lại đánh con trai của tôi thê thảm như thế, còn không cho nó đi ra ngoài, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì làm sao.
bây giờ?”
Vũ Vân Hân đi phía sau Mục Lâm Kiêm nên không thấy được .Jack, cô chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.
Trái tim cô co thắt một cách khó hiểu.
Dọc theo cầu thang đi xuống dưới thì sẽ nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đang quỳ gối trước giường bệnh.
vack đang ốm yếu và .Jack của ngày hôm qua tựa như hai người khác nhau.
“Cô còn tới đây làm gì? Cô hại con trai của tôi còn chưa đủ hay sao?” Cô ba khóc nức nở, khi nhìn thấy Vũ Vân Hân thì bà ta vô cùng xúc động.
Chỉ có điều, Mục Lâm Kiên đứng ở phía trước để chặn cô lại: “Ở đây không có chuyện của cô, cô đi ra ngoài đi”
Anh lạnh lùng nói một tiếng, Cô ba chỉ có thể nén giận, nhưng muốn bà ta rời đi là không thể nào!
Bà ta yên lặng lau nước mắt: “Cháu không nể mặt mũi của cô đến như vậy sao?”
“Cô mau câm miệng đi” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo giương mắt.
Cô ba mím chặt môi.
Đúng vậy! Ở trong nhà họ Mục, ngoại trừ ông cụ Mục thì không có ai là không sợ Mục Lâm Kiên!
Ai cũng phải nhìn sắc mặt của anh.
“Sao anh lại có được những tư liệu này?” Vũ Vân Hân đưa những tư liệu ở trong điện thoại tới trước mặt của .Jack.
“Không phải cô cũng có một phần sao? Tại sao còn muốn tới đây để hỏi tôi?”
Đột nhiên bị hỏi ngược lại, Vũ Vân Hân sửng sốt một chút: “Việc tôi có hay không thì cũng không liên quan đến anh, chỉ là tại sao anh lại có chúng”
“Bởi vì tôi có liên hệ với cô chứ sao!”
Trong lời nói của Jack có một ý nghĩa sâu xa hơn, điều này có thể kích thích thần kinh của Vũ Vân Hân bất cứ lúc nào.
“Vũ Vân Hân, cô thực sự muốn tôi nói hết mọi chuyện ở trước mặt của Mục Lâm Kiên sao?” Jack bước khỏi giường bệnh và đứng dậy, nhổ thuốc ra: “Ngày đó, đụng phải cô là lỗi của tôi! Tôi cũng bị Mục Lâm Kiên dạy dỗ, chúng tôi cũng mất vài cái răng, dù sao đây cũng coi như bồi thường, chúng ta không nợ nần nhau, thế nhưng cô lại muốn để cho tôi nói rõ ràng về việc cô đã làm gì ở bệnh việc vào bốn năm trước, tôi nghĩ đến bây giờ Mục Lâm Kiên vẫn chưa biết rõ về thân thế của bố đứa trẻ, có đúng không?”
Jack lạnh giọng và nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Còn có đứa bé khác sao? Đó không phải là cắm sừng Lâm Kiên hay sao? Chuyện này không được! Vui đùa một chút thì tốt rồi, nếu như mang về nhà thì thực sự không được!” Cô ba liếc nhìn Vũ Vân Hân một cách đầy ghét bỏ.
“Tôi chính là bác sĩ của bệnh viện kia, tôi là người biết rõ bố của đứa bé kia là ai nhất. Để không trả tiền thuốc men nên cô không bỏ qua bất kỳ phương pháp nào nào, bây giờ vì ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Vũ Thi mà không tiếc tất cả, điều làm cho tôi không nghĩ tới là cô lại có quan hệ với anh họ của tôi, xem ra thủ đoạn của cô thực sự càng ngày càng cao.”