Chương 75: Bia đỡ đạn của tổ trưởng tổ 5
Võ Minh Tinh vẻ mặt bình tĩnh, “Cô ta không có khả năng đó”.
Gừng càng già càng cay, dù sao anh ta cũng đã kinh doanh cái này nhiều năm như vậy, còn sợ Vũ Vân Hân sao?
“Mà Vũ Vân Hân cũng giỏi thật, mới một tháng mà cô ta đã được thăng chức lên tổ trưởng” Võ Minh Tinh nói: “Người ta dựa vào thân thể, trách chúng ta không phải phụ nữ thôi.” Điều này khiến tất cả các đồng nghiệp nam bật cười.
“Có vẻ như thành tích của tổ 5 chúng ta phụ thuộc vào việc Vũ Vân Hân ngủ nhiều hơn mới có kết quả” Một đồng nghiệp nam hủ lên.
“Tất nhiên.” Võ Minh Tinh đã viết xong báo cáo công việc chiều nay và đặt nó trên bàn máy tính của cô.
Nội dung bên trong rất đơn giản, hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế ngoại trừ thảo luận. chung chung, không có phân tích số liệu báo cáo, bản mô tả tóm tắt văn bản không có vai trò gì. để tham khảo.
== Phòng họp buổi chiều == Vũ Vân Hân đến sớm hơn, vì lần đầu tiên phụ trách nên cô không thể đến muộn được. Nhưng nhìn những tấm thẻ trên bàn hội nghị trước mặt, cô không thể tìm ra vị trí của tổ 5. Đây là cuộc họp do chính bộ phận kinh doanh tổ chức nên chỉ có năm tổ trưởng đến tham dự. Nhưng tổ trưởng tổ 5 nên ngồi ở đâu? Đúng ba giờ, lần lượt từng người từ cửa phòng họp đi vào. Vũ Vân Hân phải tự mình di chuyển chiếc ghế trong góc và ngồi ở phía sau. “Không phải thông báo cho 4 tổ sao? Cô ở đâu ra đấy?” Giám đốc kinh doanh nhớ Vũ Vân Hân.
Bởi vì Vũ Vân Hân đã bị Mục Lâm Kiên đuổi ra trong cuộc họp của tất cả những người có trách nhiệm tổ chức lần trước.
“Tôi là Vũ Vân Hân của tổ 5” “Vậy thì cuộc họp này không liên quan gì đến cô, cô có thể ra ngoài.”
Vũ Vân Hân khó hiểu, lấy nội dung cuộc họp nhận được trên điện thoại ra, “Không phải đang nói về cuộc họp của bộ phận kinh doanh sao?”
“Đúng! Những bộ phận kinh doanh của chúng tôi không bao giờ yêu cầu tổ 5 họp” Giám đốc phớt lờ cô.
Các tổ trưởng ở một bên cười giả lả, “Cô là người mới tới. Tổ 5 rác rưởi như thế nào? Còn cần họp sao?”
“Chứ còn gì, một nhóm hổ lốn chuyên đi dọn c.ứt, có họp hay không cũng giống nhau”.
Tổ trưởng của tổ 4 ngồi gần Vũ Vân Hân nhất, nói: “Võ Minh Tinh không nói với cô về các quy tắc của bộ phận kinh doanh của chúng tôi sao? Bộ phận kinh doanh đã ném tổ 5 ra từ ba năm trước. Dù sao thì anh ta cũng chỉ cần làm những gì anh ta thích. Tranh chấp pháp lý không liên quan gì đến bộ phận kinh doanh của chúng tôi.”
“Nhưng đây không phải là lý do để loại trừ tổ 5 một cách tùy tiện như vậy” Vũ Vân Hân rất bình tĩnh, và cô không có ý định rời đi khi đang ngồi.
Giám đốc bộ phận liếc mắt nhìn thời gian, “Vũ Vân Hân, cô thật sự không chịu đi ra ngoài, đúng không?”
“Với tư cách là tổ trưởng của tổ 5 thuộc bộ phận kinh doanh, tại sao tôi phải ra ngoài khi bộ phận của mình họp?” Cô ngạo nghễ ngồi đó.
“Được rồi! Cô không ra ngoài cũng không sao. Tiếp tục họp đi. Dù sao cũng không liên quan gì tới cô. Làm gì lãng phí thời gian của cô thôi.” Giám đốc nói thẳng, “Thư ký, đuổi cô ta ra khỏi nhóm chat”.
Dứt lời, Vũ Vân Hân liền bị đuổi khỏi nhóm của bộ phận kinh doanh.
“Tôi tưởng Vũ Vân Hân đã đổi đội, và tham gia vào bộ phận kinh doanh thật. Không ngờ lại là cái bia đỡ đạn tổ trưởng của tổ 5”
Vũ Vân Hân im lặng.
Cô giả vờ bình tĩnh xem tài liệu trên tay, bản báo cáo công việc thiếu thuyết phục chỉ đơn giản là nói về nó một cách chung chung.
Nhìn bề ngoài, cô không hiểu nội dung công việc chính của nhóm mình. Trong phòng họp, cô không hiểu giám đốc kinh doanh nói gì.
Đột nhiên cô hiểu những gì người quản lý vừa nói, và cô bắt đầu đặt câu hỏi liệu Mục Lâm. Kiên có yêu cầu cô ngồi trên Võ Minh Tinh có phải là để làm bia đỡ đạn hay không.