Chương 703
Vũ Vân Hân thờ ơ lắng nghe.
“Người kia ở đâu?” Giọng nói mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Đang ở nhà tôi.”
Ninh Phượng nghe thấy đoạn đối thoại này, tim như thắt lại.
Kế hoạch ban đầu còn chưa thực hiện được đã bị Vũ Vân Hân bóp chết.
Bà ta tức giận đến mức cắn răng, nghiêm cẩn nhìn cô gái trước mắt.
Di dộng vẫn chưa tắt máy, bây giờ bà ta nói gì cũng phải đặc biệt cẩn thận.
“Bây giờ tôi sẽ cử người qua đó ngay lập tức. Nếu bà ta có uy hiếp hay làm bất cứ điều gì nguy hiểm đến tính mạng mọi người, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà taI”
Nghe nói vậy, Vũ Vân Hân nhíu mày.
Cô thách thức đi đến trước mặt Ninh Phượng, khinh thường liếc nhìn bà ta, nói: “Có nghe chưa?”
“Vũ Hân, dì biết con rất ghét dì, nhưng dì không có ý muốn hại con!”
Ba đứa nhỏ bĩu môi, nói: “Có quỷ mới tin bà! Con gái mình còn đánh đập nói gì đến Búp Bê nhà chúng tôi.”
Ninh Phượng có tật giật mình trợn tròn hai mắt: “Tối hôm qua là các người báo cảnh sát sao?”
“Nếu không thì sao? Nếu bà lỡ tay đánh chết Vũ Thư Anh thì không còn gì vui vẻ nữa rồi” Vũ Vân Hân cười lạnh, ghé sát tai bà ta, nói: “Bà dì già à, tôi muốn các người đau khổ và chết một cách từ từ”
Từng câu từng chữ vô cùng quen thuộc.
cậu cho chúng tôi một cơ hội có được không?”
“Dựa vào cái gì?”
Ngay lúc bà ta còn chưa nói hết lời, Vũ Vân Hân đã cúp máy, cho nên Mục Lâm Kiên vốn không nghe được câu nói tiếp theo.
“Vũ Vân Hân, con đừng có quá đáng như vậy:’ Ninh Phượng không thể nhịn được nữa.
“Thế nào? Đánh tôi? Hay là giết chết tôi?”
Thái độ của Vũ Vân Hân rất cứng rắn, bà ta rất rõ cứng chọi cứng sẽ không có kết quả.
“Làm gì có, hôm nay dì đến là thật sự muốn tâm sự với con.”
“Mộ bố mẹ tôi ở đâu?” Vũ Vân Hân đẩy bà ta lên vách tường, cầm lấy gậy bóng chày của Bánh Bao kề sát cổ bà ta.
“Không phải trong khu mộ của Vũ Thị sao?” Ninh Phượng dối trá nói.
Tay đặt phía sau đã mò vào túi lấy di động ra.
Thực ra bên ngoài bà ta đã cho người mai phục sẵn, chỉ là bà ta không có cách nào dụ Vũ Vân Hân ra ngoài được.
“Đâu?”
Màn Thầu nghe lời đưa máy tính đến trước mặt Ninh Phượng.