Chương 694: Người ở đâu
“Cốc, cốc, cốt Ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Vũ Thư Anh đặt ly rượu xuống, cô ta nhìn thấy Vũ Vân Hân đang đứng ngoài cửa.
Cô ôm một chồng tư liệu cao.
Vừa bước vào cô liền nói: “Trưởng phòng Vân thật được đó. Tôi chưa từng nghĩ được rằng tám dự án bộ phận kiểm soát xem cũng chưa xem mà đã ký tên thông qua rồi”
Mặt Vũ Thư Anh tràn đầy vẻ tự đắc, cao ngạo nói: “Cô nghĩ rằng tôi giống cô hay gì, làm việc cần làm nhiều thủ tục rườm rà như vậy?”
“Chẳng lẽ cô rất thân quen với người ở bộ phận kiểm soát sao?”
“Không”Vũ Thư Anh bỗng nhiên đề phòng và không hề nói thẳng mọi chuyện.
Vũ Vân Hân đặt tài liệu lên trên bàn: “Cô mau xem có chỗ nào không ổn nữa không? Dù sao sau khi bộ phận kiểm soát thông qua thì tiền sẽ được chuyển vào tài khoản rồi”
“Được. Cô đi ra ngoài đi”
Cô ta đã nóng lòng muốn biết được số tiền trong tài khoản rồi.
“Vậy tôi đi đây, hãy nhớ lấy, đừng có để lộ chuyện của con tôi ra, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ phải làm thế nào đâu” Nhìn vẻ dáng vẻ cầu xin cùa Vũ Vân Hân.
Trong lòng cô ta liền cảm thấy rất sảng khoái.
Vũ Thư Anh đã đợi ngày này rất lâu, tiếp đến cô ta chỉ hận không thể ngay lập tức khiến Vũ Vân Hân quỳ xuống và cầu xin cô ta.
Nhìn Vũ Vân Hân rời đi cô ta liền mở video đã khôi phục lại xong đặt thời gian để phát ra.
Không phải là không muốn cô ta không phát video đó ra sao, vậy cô ta càng phát tán video đó ra.
Tầng trên.
“Tổng giám đốc Mục, không biết anh còn có ý kiến gì với phương án này nữa không?” Lục Tâm cẩn thận hỏi.
“Nên xây dựng ở tầng một hay trên sân thượng?”
Mục Lâm Kiên nhìn vào khu mới khai trương của công ty.
Lục Tâm đã xem tài liệu của bộ phận nhân sự: “Thực ra công ty của chúng ta gia đình đặc biệt khó khăn chỉ cũng chỉ có mỗi cô Vũ Vân Hân.
Dẫu gì cô ấy cũng có hoàn cảnh rất đặc biệt, một người mẹ đơn thân…”
“Thế cậu cho rằng tôi đã chết à?” Mục Lâm Kiên mất kiên nhẫn nói.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Mục. Ý của tôi không phải như vậy…, chỉ là suy nghĩ của người ngoài thì cô ấy là một người mẹ đơn thân mà thôi”
Mục Lâm Kiên bỗng thấy tức giận: “Cậu còn nói câu nữa thì trừ vào tiền lương của cậu”
Lục Tâm liền ngậm chặt miệng không nói lời nào nữa.
“Trước hết gửi thông báo này ra, sau đó hãy mở nơi đó, nếu đó là ý của mấy đứa bé thì hãy đặt nó trên tầng thượng”
“Vâng, Tổng giám đốc Mục.”
Lục Tâm thở nhẹ một hơi, cầm theo phương án đi ra ngoài.
Ba đứa bé đang trốn trong căn hộ khi nghe thấy có người nhắc đến chúng liền chui đầu ra xem.
“Đây là đang làm cái gì vậy?” Há Cảo lẩm bẩm.
Mục Lâm Kiên nghe thấy những lời đó, theo tiếng nói phát ra mà đi ói rồi sao?”
“Không ăn không uống, giảm cân.” Há Cảo kiêu ngạo quay người đi, cơ thể mũm mĩm nhỏ bé không cẩn thận đụng vào cửa.