Chương 677: Không tìm thấy
Vũ Vân Hân trừng mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cút đi”
“Tôi không phải lo lắng cho cô sao, dù gì bây giờ toàn bộ công ty đều bị mất điện, tôi sợ cô gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, dù sao.
cũng có tận mười ba tầng, ma quỷ cũng nhiều. Tôi không muốn thấy cô bị hù dọa chết khiếp giống như Hoàng Linh”
Cô ta vừa nói vừa nhấn mạnh từ “chết khiếp” giống như cố ý muốn khiêu khích.
“Cô nói cái gì?” Vũ Vân Hân có khí thế trừng mắt: “Hoàng Linh làm sao?”
“Ha” Vũ Thư Anh cười khẽ, nhân lúc cô không chú ý mở khóa phòng kho: “Cô định giấu cái gì, để tôi xem thử”
Vũ Vân Hân đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó giữ cửa lại thì bị Vũ Thư.
Anh hung hăng đá văng ra: “Thế nào? Cô chột dạ chuyện gì sao?”
Vũ Thư Anh đẩy mạnh cô ra, kiêu ngạo đi vào phòng kho.
“Không cho phép cô đi vào đó.’ Vũ Vân Hân rức giận hét to.
Cô túm lấy cổ áo của Vũ Thư Anh: “Ra ngoài.”
Cơn giận của cô bùng nổ, hận không thể trực tiếp giết chết Vũ Thư Anh, cô không thể để ai biết chuyện cô mang con tới công ty, đặc biệt là Vũ Thư Anh.
“Mẹ nó, nếu cô dám làm chuyện gì với con của tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, Vũ Vân Hân phát hiện ra trong nhà kho trống không.
“Người đâu hết rồi?” Vũ Thư Anh cắn răng hung ác, túm lấy tay của cô: “Mẹ nó cô giấu mấy đứa nhóc con đó ở đâu?”
Cô ta rõ ràng đã tìm hết một lượt toàn bộ mười ba tầng rồi mà vẫn không thể tìm thấy ba đứa nhóc đó, đáng ra bọn chúng phải quay lại chỗ này chứ, bọn nó làm sao có thể chạy lung tung được.
Vũ Thư Anh không phục nhìn Vũ Vân Hân.
“Cút ra ngoài” Vũ Vân Hân tức giận chỉ ra cửa.
“Cô được lắm. Để tôi xem cô có thể giấu đến lúc nào. Tôi cho cô biết, cô đi làm không làm việc đàng hoàng lại còn mang con đến công ty, dùng bậy bạ tài nguyên của công ty, lợi dùng chức quyền mà có ý định thu lợi cho bản thân, cô còn bịa chuyện linh tinh, gây ra trận mất điện quỷ quái này để dọa nhân viên của công ty. Tôi thân là trưởng phòng nhân sự sẽ điều tra đến cùng những hành vi xấu xa của cô”
Vũ Vân Hân nắm chặt tay, nếu không phải bây giờ phải đi tìm con, mẹ nó, cô nhất định sẽ đánh cho con ả này mấy bạt tai: “Vậy cô cứ đi điều tra đi, đừng có mà ở đây uy hiếp tôi”
“Cô cứ chờ đấy” Vũ Thư Anh tức giận đi ra ngoài.
Đột nhiên, một mùi máu tươi quen thuộc bay đến từ cửa sau công ty.