Chương 659: Cô lại không hề biết
Hóa ra Mục Lâm Kiên và Vũ Thư Anh có một chân với nhau! Nhưng cô lại không hề biết!
Vậy mà cô còn tin tưởng người đàn ông này thật lòng thật dạ với mình!
Tiếc cho cô còn muốn ở bên người đàn ông này nữa.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Vũ Vân Hân đã bất tri bất giác yêu người này.
Vì yêu nên mới muốn chiếm lấy của riêng, mới muốn độc chiếm.
Căn bản không muốn chia sẻ với những người khác, càng không thể chia năm xẻ bảy với bất cứ ai.
Cho nên những chuyện người đàn ông này làm trước kia chẳng qua chỉ đang diễn kịch thôi sao?
Vũ Vân Hân càng nghĩ, tâm trạng càng kích động.
Đứng trong thang máy, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Từ đầu đến cuối cô không hề buông tay bọn nhỏ ra.
Giờ phút này cô mới thật sự khắc sâu một điều, chỉ có con mới có thể ở bên cạnh mình mãi mãi.
Nhìn mình trong tấm kính thang máy, cô bước mạnh lên phía trước.
“Vì sao mày lại động lòng hả? Vì sao!”
Tiếng va đập mãnh liệt làm ba đứa nhóc vô cùng sợ hãi.
“Búp bê, mẹ sao thế? Đừng đau lòng mài!”
“Vì sao mẹ phải đâu lòng chứ, không phải chúng ta đã nói chỉ cần tiếp cận người đàn ông kia, sau đó lợi dụng tiền tài quyền thế lực của anh ta để lấy lại tập đoàn Vũ thị sao? Thứ khốn nạn vô liêm sỉ!”
Vũ Vân Hân không ngừng tự trách mình vì sao lại động tâm.
Cô hận mình lúc đó đã không có lý trí: “Đã lớn tuổi vậy rồi, thậm chí còn có con trai nữa, Vũ Vân Hân, mày không thể lí trí hơn chút à?”
Loại đàn ông như Mục Lâm Kiên thiếu phụ nữ sao?
Đừng tưởng người ta đổi xử với mày tốt một chút thì nghĩ đó là tình yêu đích thực!
Cô ước gì bây giờ có thể đánh mình cho tỉnh.
Cả một buổi tối, Vũ Vân Hân không nói một câu.
Cô về nhà nấu cơm xong, sau đó một mình ngồi trước máy tính điên cuồng làm việc.
Ba đứa nhóc trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, không dám lên tiếng.
Bầu không khí vô cùng nặng nề sa sút, thậm chí cực kỳ áp lực làm cho mọi người đều vô cùng nặng nề u ám.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Bọn nhóc cầm điện thoại nhắn tin cho nhau.
“Không biết nữa…! Tuy chúng ta hy vọng hai người không có gì cả, nhưng hôm nay anh lại cảm nhận được cảm giác của bố mà hai người thường nói, anh rất thích…” Từ lúc Há Cảo được Mục Lâm Kiên ôm một cái, đến nay cậu vẫn lưu luyến cảm giác được cưng chiều này.
Bốn năm qua sống trong sự che chở của mẹ, bây giờ đột nhiên để bọn nhỏ cảm nhận được tình thương của bố, bọn nhóc thật sự rất quý trọng.
“Tuy chú ấy không phải người bố cặn bã của chúng ra, nhưng anh vân thật sự thích chú ấy!” Bánh Bao phiền muộn thở dài.
“Đúng vậy!”
Ba đứa nhóc lại buồn bã thở dài.
trang phục giỏi giang già dặn, hôm nay trở nên dịu dàng hơn không ít.
Mái tóc dài xõa xuống ngang vai, lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều.
Vũ Vân Hân thấy cô ta liền nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
“Tránh ra, đây là vị trí của tổng giám đốc Mục” Tay Vũ Thư Anh cầm ly của Mục Lâm Kiên, cố ý vì xông lên pha cho anh một chén trà thượng hạng.
“Trà nghệ cũng xem như không tệ.” Vũ Vân Hân lạnh lùng nói.
“Chắc chắn rồi!” Vũ Thư Anh nghe câu nói kia, tự cho là mình giỏi giang hơn cô, đắc ý nói: “Tôi đã từng học trà đạo, nên hiểu được cách pha trà thế nào.”
“Khó trách!” Đồ trà xanh!
Vũ Vân Hân cười khẽ, trực tiếp đi đến chỗ đăng sau Mục Lâm Kiên rồi ngồi xuống.
Cô đến sớm là vì muốn ngồi chỗ này!
“Cô đứng lên cho tôi, đây không phải chỗ của cô đâu!” Vũ Thư Anh cũng bắt đầu luống cuống.