Chương 647: Một đám phế vật
“Làm sao mẹ biết đó là một tổ?” Ba đứa nhỏ kì lạ hỏi chuyện.
“Xe hơi!”
Tuy không thân thiết với đồng nghiệp trong công ty nhưng Vũ Vân Hân vẫn chú ý đến một số điều.
Sau khi đến tầng 13, Vũ Vân Hân đưa ba đứa nhỏ vào phòng, cô xuống lầu mua đồ ăn sáng cho chúng.
Lúc này có rất nhiều người trong phòng ăn.
Người này đến người khác vội vã hấp tấp, nếu không xếp các bàn lại với nhau e là sẽ khó tìm được chỗ ngồi.
Vũ Vân Hân gọi 4 suất mì bò.
Đầu bếp mì nhìn vào phần ăn cô gọi sau đó nhìn vào số thịt bò còn lại.
Một phần ăn sẽ được tăng gấp đôi, đó là những ngày trước!
Bây giờ là một phần sẽ tăng gấp năm lần! Đây là trợ lý Lục đích thân đến giao việc cho anh.
Chỉ là hôm nay, Vũ Vân Hân mua liền bốn suất cho nên phần thịt bò còn lại trước mặt anh về cơ bản là của cô ta.
Đầu bếp không thể không xúc động, người phụ nữ này ăn giỏi quá đi mất.
“Xoảng!”
Một bát canh xương nóng hổi bất ngờ bị đổ ra sàn.
Chiếc bát sứ bị vỡ rơi xuống đất, nước canh văng tứ tung, Tuyết Nhi đang đứng ở đó bị văng trúng bỏng rát.
Hoàng Hà sững sờ: “Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!”
€ô ta không nghĩ rằng khi mình đang bưng canh nóng thì có người phía sau đẩy cô, bất cẩn làm đổ bát canh xuống đất.
“Chị vừa đụng trúng em, bây giờ còn muốn dùng hất nước nóng lên người em. Chị Hoàng, chị thật là quá đáng” Tuyết Nhi tủi thân.
“Tôi không cố ý! Tôi vừa mới bị ai đó đẩy mới xảy ra chuyện này, tôi xin lỗi!”
Hai mắt Tuyết Nhi đỏ hoe, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu trông thật đáng thương: “Em biết chị không thích em nhưng chị cũng không thể làm hại em!”
“Đừng nói với cô ấy nhiều như vậy, đổ bát canh khác đi.” Lưu Thế Kiệt bước tới, bưng một bát canh nóng đưa cho Tuyết Nhi: “Gậy ông đập lưng ông, cách làm này rất công bằng”
Tuyết Nhi nũng nịu đưa tay ra nhưng rồi lặng lẽ rút tay lại: “Không được! Nếu canh nóng văng lên mặt, hủy hoại nhan sắc của chị ấy thì sao?”
“Do cô ấy có lỗi trước! Hơn nữa, em còn có anh, em sợ gì?” Lưu Thế Kiệt cố tình bao che Tuyết Nhi.
“Vậy thì tốt quá!” Cô hài lòng nhếch môi, cầm lấy bát canh nóng hổi.
Hoàng Hà hoảng sợ nhìn bát canh bốc khói nghi ngú sẽ bồi thường tiền quần áo cho cô, cô đừng đổ vào mặt tôi”
Cô sợ hãi lùi lại, không biết từ lúc nào có người đứng sau lưng mình, cố tình không cho cô rút lui.
“Con chó của trưởng nhóm thứ năm thật là vô liê: không dám nhận, còn muốn trở thành người đào ngữ mỏ của Lưu Thế Kiệt khiến cả nhà ăn xôn xao.
hông! Tôi sỉ? Dám làm “ Những lời mắng Hoàng Hà không có bất kỳ ai chống lưng cho ở công ty, người duy nhất giúp đỡ cô ấy chỉ có Vũ Vân Hân.
Cô do dự nhìn Vũ Vân Hân ở góc xa.
Đồng thời đám đàn ông trong đoàn cũng phải trầm trồ tán thưởng: “Tổ trưởng, đủ rồi! Dù sao Hoàng Hà cũng đã biết mình sai”
“Lưu Thế Kiệt tôi ghét nhất là những kẻ cản trở con đường làm giàu của tôi” Lưu Thế Kiệt tức giận hét lên.
“Alo, tổng giám đốc Mục! Hình như có một đám phế vật ở nhà hàng”