Chương 592: Định vị
“Người nào?” Mục Lâm Kiên tức giận lạnh giọng.
Anh ghét nhất chính là những người cố ý ly gián quan hệ giữa anh với Vũ Vân Hân.
Lục Tâm kiểm tra rất lâu mới phát hiện đối phương sử dụng chính là một tấm thẻ trống rỗng, không có bất kỳ tin tức nào chứng nhận thân phận cả.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Mục, không cách nào kiểm tra được cả”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu đôi mày lại: “Định vị!”
“Đây hiển thị là đang ở bệnh viện”
Nghe được câu này, thần kinh của Mục Lâm Kiên nhạy cảm căng cứng.
Trong bệnh viện mặc kệ là bác sĩ hay y tá hay là dì quét rác, đều đã trải qua một đợt khảo hạch nghiêm khắc, tại sao lại có thể có những loại người rồng rắn hỗn tạp thế này được chứ.
“Cụ thể một chút đi”
Lục Tâm lập tức phái bảo vệ tìm kiếm quanh khu lân cận kia.
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Mục, nhân vật mục tiêu đã ném thẻ di động rồi, trước mắt không cách nào tìm được vị trí cả”
Hai mắt sâu lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhắm lại, lạnh lùng trâm tư, đầu ngón tay quạnh quẽ gõ xuống mặt bàn.
Âm thanh cộc cộc cộc, tương đương với mệt nhọc, làm cho người ta có cảm giác áp bách khó hiểu.
“Gần đây Vũ Vân Hân đã đắc tội ai ở bệnh viện rồi?”
“Không có” Lục Tâm lại trả lời qua loa, lại thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt: “Nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp!”
Mồ hôi lạnh của Lục Tâm rơi xuống, lập tức đổi giọng: “Bây giờ tôi lập tức đi tra ngay đây”
“Mục Lâm Kiên!”
Bên ngoài cửa phòng làm việc truyền đến giọng của Vũ Vân Hân.
Dáng vẻ tức giận hung hăn, với Vũ Vân Hân nhát như chuột ngày xưa như hai người khác nhau vậy.
Vũ Thư Anh nghe được tiếng cô kêu gào, bất mãn từ trong văn phòng đi ra: “Chị có thái độ gì thế, lại dám phách lối gọi thẳng tên của tổng giám đốc Mục như thế”
‘Vũ Vân Hân không để ý đến cô ta, tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa”
Mục Lâm Kiên lãnh đạm ấn mở cửa.
Người phụ nữ trước mặt hùng hổ đi đến, nhìn thấy cặp mắt tức giận kia, làm khóe miệng anh tùy ý nhếch lên.
Chỉ là Vũ Thư Anh lại theo sát phía sau Vũ Vân Hân trên đường tiếng mắng mỏ giận dữ vô cùng chói tai.
“Tổng giám đốc Mục, căn cứ theo quy tắc của nhân viên chúng ta, loại hành vi này của Vũ Vân Hân đủ để xâm phạm……
“Cút ra ngoài.”
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ lạnh giọng, nhất thời hai người phụ nữ dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Vũ Vân Hân không nguyện ý đi.
Hôm nay không được hỏi rõ ràng, có đánh chết cô cũng không đi.
Thanh âm chói tai của Vũ Thư Anh từ phía sau truyền đến: “Tổng giám đốc Mục bảo chị cút chị còn không cút! Đúng là không biết lớn nhỏ mài”
“Cô cút đi!” Đầu ngón tay Mục Lâm Kiên rõ ràng chỉ về phía Vũ Thư Anh, hùng hồn nói xác định.
Vũ Thư Anh vô cùng xấu hổ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Vũ Vân Hân trước mặt lặng lẽ liếc sang: “Cút đi!”
Vừa rồi cô ta không ngừng líu ra líu ríu, Vũ Vân Hân nghe đã nổi nóng, huống hồ cô có việc, lại còn là việc gấp nữa chứ.
Vũ Thư Anh không tình nguyện, mặt mũi tràn đầy oan ức đi ra ngoài, nước mắt dọc theo khóe mắt nhỏ giọt xuống.
Dựa vào cái gì chứ!
Cô ta lại thua Vũ Vân Hân!
Nghĩ mãi mà không rõ, vì sao mà Mục Lâm Kiên có thể thiên vị như vậy?
Vũ Thư Anh tức giận đi trở về văn phòng, vung một cái đóng sầm cửa lại.
“Mẹ à, con muốn Vũ Vân Hân chết! Con thật sự muốn chị ta chết đi!
Lập tức ngã từ trên lầu xuống chết quách đi!”
Nỗi hận phát ra từ trong lòng, ở một bên đầu điện thoại Ninh Phượng cũng chỉ tùy tiện nghe một chút.
Cái đứa con gái ngu xuẩn này của bà ta, luôn luôn không có việc gì cũng gọi đến, càng nghe thì càng phiền: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi”
“Vũ Thư Anh tôi tuyệt đối sẽ khiến cho Vũ Vân Hân chị có một cái chết xuống địa ngục không thể quên được”