Chương 589: Mẹ đã từng nói sao
Vũ Vân Hân còn chưa nói dứt lời, cả cơ thể bị người ôm lên, miệng bị che lại.
Mặc cho có giấy dụa thế nào cũng chỉ có thể phát ra được tiếng ưm Cô hoàn toàn không nhìn thấy người ôm cô là ai, chỉ cảm thấy đối phương mặc một bộ quần áo giống như áo mưa, trên đường đi phát ra âm thanh xoạt xoạt.
Trong lúc vô tình, Vũ Vân Hân phát hiện mình hoa mắt váng đầu, ngay cả sức lực mở hai mắt ra cũng không có, cả người mệt mỏi xụi lơ ở đó, mặc cho người khác xếp đặt.
Sáng sớm một tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi vào phòng, tia nắng làm cho Vũ Vân Hân chướng mắt mà tỉnh lại.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà màu trắng, vội vã đứng dậy.
Phát hiện vậy mà mình lại đang ở trên giường của bản thân mình.
Cô nhíu mày nhớ lại chuyện tối hôm qua, ký ức vẫn còn rõ ràng như cũ, tại sao sau khi tỉnh dậy lại cứ giống nằm mơ vậy?
“Búp Bê, mẹ đã tỉnh rồi ạ?”
Ngoài cửa truyền đến giọng của Màn Thầu.
Cô vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài: “Bánh Bao vẫn chưa về sao?”
“Không phải là tối hôm qua mẹ ra ngooài tìm sao? Sao lại không tìm được chứ?” Màn Thầu với Sủi Cảo nghi hoặc mà nhìn cô.
Hai đôi mắt không hiểu ấy, làm cho Vũ Vân Hân hoài nghỉ bản thân mình: “Tối hôm qua mẹ trở về thế nào?”
“Đi trở về đó ạ!” Hai anh em đã cảm thấy không ổn: “Chẳng lẽ mẹ không nhớ rõ sao?”
Vũ Vân Hân chỉ nhớ rõ mình bị người ta nâng lên sau đó liền không còn bất kì ấn tượng gì nữa.
“Tối hôm qua chúng con hỏi mẹ có tìm được Bánh Bao không? Mẹ nói đã tìm đợc rồi, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ nói xong cũng quay về phòng ngủ thiếp đi”
“Mẹ thật sự có nói như vậy sao?” Vì sao cô lại không có một chút ấn tượng nào vậy chứ?
Vũ Vân Hân vội vã chạy tới phòng cấp cứu.
Buổi sáng phòng cấp cứu vốn không có nhiều người, phóng tầm mắt nhìn tới ngoại trừ mấy vị bác sĩ với y tá ra, cơ bản không còn ai nữa cả.
“Xin hỏi có nhìn thấy một cậu bé tên là Bánh Bao không vậy?”
Bác sĩ ngước mắt nhìn Vũ Vân Hân, lập tức cung kính đứng dậy, khách sáo nói: “Hóa ra là cô Vũ sao! Chúng tôi không có nhìn thấy cậu bé nào tên Bánh Bao cả.”
“Tối hôm qua tôi có đưa đứa bé nào đến không vậy?”
“Không có nha! Cả đêm hôm qua phòng cấp cứu của chúng tôi không hề nhận bệnh nhân.
Nghe được chuyên này, Vũ Vân Hân cảm thấy mình xong rồi.
Chẳng lẽ là trúng tà?
Ở trong trí nhớ của cô, quả thật là không tìm được Bánh Bao, nhưng mà sao mình lại nói những lời kia chứ.
Cô lập tức chạy lên lầu.
Cộc cộc cộc cộc!
Tiếng đập cửa vội vàng, làm cho tổng giám đốc Lăng đang ngủ miễn cưỡng chậm rãi quay người: “Mới sáng sớm ai vậy chứ!”
Chỉ thấy phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại một mình bản thân mình.
Mục Lâm Kiên đã sớm về công ty.
Anh ta phiền muộn đi mở cửa, nhìn thấy Vũ Vân Hân một mình đứng ở cửa.
Trong nháy mắt, cảm giác giống như hôm nay mình trúng giải nhất Vậy.
Lập tức đóng cửa đi trang hoàng lại một phen mới gặp Vũ Vân Hân.
“Khoan đã! Anh đừng đóng cửa!” Vũ Vân Hân một tay nắm chặt tay cầm cửa nói với anh một chuyện. Rất gấp!”
“Nhưng mà bây giờ tôi không đẹp trai, không tiện!” Gánh nặng quần áo của tổng giám đốc Lăng vô cùng lớn.
Vũ Vân Hân im lặng:” Không thấy Bánh Bao đâu cả, anh có từng gặp Bánh Bao không? Hơn nữa anh có biết phòng quan sát camera của bệnh viện này ở đâu không?”
Mới sáng sớm mà đã có một đống chuyện, nhưng mà không có một câu hỏi nào liên quan đến anh ta, hơn nữa lời giải đáp của toàn bộ những chuyện này đều nhất định phải có quyền hạn của Mục Lâm Kiên.
Chỉ một thoáng, tổng giám đốc Lăng đã không còn tâm trạng, nhất thời lại nhớ đến hai chữ chó liếm tối hôm qua.
“Có thể nói một tiếng hay không! Mục Lâm Kiên có ở đây không?”
Vũ Vân Hân đã vội muốn chết rồi nhưng chỉ thấy dáng vẻ hững hờ của tổng giám đốc Lăng, Vũ Vân Hân càng không kiên nhẫn được nữa: “Anh trả lời một câu có được hay không hả?”
“Tối qua không phải là Bánh Bao vẫn luôn đi theo cô sao?”
Một câu vô ý của anh ta, gân như bóp chặt trái tim của Vũ Vân Hân.