Chương 535: Diễn kịch
Lục Tâm thấy được Lăng Tổng nói chuyện đạo lý rõ ràng, nhưng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Lăng Tổng nhếch môi cười mỉm: “Tôi sao mà dám động vào người phụ nữ của Mục Lâm Kiên được”
Cùng lắm thì khiến cho Vũ Vân Hân cam tâm tình nguyện mà động lòng, đến lúc đó, Mục Lâm Kiên nhất định sẽ từ bỏ cuộc chơi thôi.
Vậy nên anh ta mới không tán gái theo kiểu của Mục Lâm Kiên, lúc nào cũng dùng cái bộ dạng kiểu tổng tài bá đạo để theo đuổi Vũ Vân Hân.
Cậu ta áp dụng chiến lược bạn trai ấm áp.
Lúc này, cũng nên đem ít đồ ăn ngon đến cho mẹ con bọn họ rồi.
“Anh Lục, anh cứ ngồi ở đây nha! Chuyện phía bên trong cứ giao cho tôi là được Lục Tâm hơi do dự chút: “Ừm”
Trong tình huống này đúng là cần phải tạo ra một không gian yên tĩnh cho mẹ con cô ấy.
Lăng Tổng thành công thuyết phục Lục Tâm đi rồi, anh ta nhếch môi đắc ý, kiêu ngạo quay người đi về phía hành lang.
Còn về phía Lục Tâm cũng chỉ có thể để anh ta ngồi ngoài hành lang, uống trà ăn nhẹ điểm tâm mà Lăng Tổng đem đến.
“Vũ Vân Hân! Vũ Vân Hân cái đồ hại người! Sinh ra một tội phạm giết người!”
Một giọng hét lớn khiến cho bệnh viện vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào hẳn đi.
Người vừa nãy ra oai ở tập đoàn Mục Lâm nay đã đứng ngay trước cửa bệnh viện.
Người có thể biết chính xác vị trí của Vũ Vân Hân, điều này cũng khiến cho Lăng Tổng và Lục Tâm cảm thấy có chút nghi ngờ.
Dù sao vừa nãy Vũ Vân Hân còn chưa ra khỏi xe, cũng chưa từng quay lại tập đoàn Mục Lâm cơ mà.
Hai người bọn họ cảnh giác nhìn ra phía bên ngoài.
“Mà, có đúng là ông Mục không? Tôi cảm giác ông Mục làm việc không thể sơ sài đến thế” Sếp Lăng bĩu môi.
“Không thể nào là ông Mục được!”
Lúc này, bác sĩ đi ra từ phòng ICU, Màn Thầu cũng ở trong phòng ICU trong thời gian dài như vậy, cuối cùng đã có thể rời khỏi phòng bệnh đầy kinh dị này rồi.
Cậu đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại, nhưng tất cả các mặt khác đều đã hồi phục ổn định rồi.
Vũ Vân Hân lo lắng đi theo bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy dáng vẻ bị người ta đánh đến nỗi mặt mũi sưng tím mà vô vùng đau lòng.
“Bác sĩ, đứa trẻ không sao rồi đúng không?”
“Đúng vậy! Cô Vân! Đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi”
Cả đám người đưa Màn Thầu đến phòng bệnh VỊP.
Lối rẽ bên cạnh phòng bệnh, chính là đầu phía bên kia hành lang.
Lục Tâm nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân liền đứng dậy: “Ra rồi!”
Lăng Tổng liền vội vàng chạy qua.
Lục Tâm đang định đuổi theo sau thì lại bị Lăng Tổng ngăn lại, bảo anh ta đứng nguyên ở đấy: “Anh không nhìn thấy mấy người khí thế đùng đùng đang đứng ở bên ngoài sao? Anh đi duy trì trật tự đi, để đề phòng đám người đó đột nhiên xông vào”
Anh ta bối rối nhìn về phía cửa, cũng có chút hơi do dự, quay người lại thì đã thấy Lăng Tổng đã đi vào căn phòng bệnh VỊP ấy rồi.
Vệ sĩ bên cạnh lễ phép nói: “Vì sự an toàn của cô Vân, chúng ta vẫn nên đi duy trì trật tự trước đã” Lục Tâm cứ cảm thấy là mình đang bị dắt mũi, nhưng lại không thể tìm ra được chứng cứ.
Mấy người ở cửa giống như một lũ chó điên vậy, chỉ cần là người muốn ngăn cản không cho vào đều đã bị bọn họ đẩy dạt qua một bên Thái độ quyết liệt giống như là đang muốn gây chuyện.
Trợ lý Lục đã từng gặp qua đám người như vậy ở tập đoàn Mục Lâm, nhưng đám người ở trước mặt này lại không phải là đám người ở công ty lúc nãy .
Ngoài ra, cách đó không xa còn có mấy người chụp hình của giới truyền thông.
Điều khiến anh ta bất ngờ nhất là còn có người phát sóng trực tiếp ở đây.
Trong phòng bệnh, Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài cửa.
Bánh Bao nằm trong lòng cô than thở một cách nặng nề, có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao lại phải cho bọn họ biết về hành động của chúng ta vậy ạ?”
“Đã diễn kịch thì phải diễn sao cho trọn vẹn”
Vũ Vân Hân nói một cách đầy hàm ý.
Vừa mới dứt lời, Lăng Tổng từ bên ngoài đi vào.
Tiếng bước chân cắt đứt mạch suy nghĩ của hai mẹ con.
Vũ Vân Hân lập tức nước mắt lưng tròng, buồn bã chôn sâu mặt vào trong lòng Bánh Bao: “Há Cảo phải làm sao đây?”
Âm thanh kèm theo tiếng nấc, Lăng Tổng nhìn mà thấy thương.
Chỉ là lời mà cô nói lúc nấy, anh ta vô tình cũng nghe thấy chút ít.
Đối mặt với Vũ Vân Hân bây giờ, anh lại có một cách nhìn khác về cô.