Chương 513: Quà sinh nhật
Ba đứa trẻ chỉ nhìn thấy ông Mục cầm súng phun nước hướng về khoai lang nướng trông có vẻ còn chưa chín.
“Con thấy người ta phải cho vào than nướng, còn ông thì lại muốn qua mắt chúng con à?” Màn Thầu trù môi.
“Đây chính là quà sinh nhật của ông đó, ông mà không nướng được thì coi như ông không có quà sinh nhật” Ba đứa trẻ nói một cách nghiêm túc.
Ông Mục cầm khoai lang và súng phun nước sững sờ: “Keo kiệt vậy sao? Sinh nhật của ông, các con chỉ tặng một củ khoai lang này thôi à?”
“Một củ khoai lang cũng mất tiền đó! Chúng con mới ba tuổi đã phải tiêu hết vốn rồi! Ai bảo nhà chúng con nghèo, đâu có giàu như nhà ông.”
Ông Mục nhìn củ khoai lang trong tay lại nghĩ: “Vậy ông sẽ giữ nó rồi trồng trong vườn đến khi đó sẽ có rất nhiều khoai để ăn”
Ba đứa trẻ nghe thấy cách nghĩ mới mẻ này liền sáng mắt ra, đúng là suy nghĩ của người làm ăn kinh doanh, đúng là biết tính toán.
“Ông à, cả đời này của ông có người ông ghét nhất không?”
Bỗng nhiên bị hỏi câu này làm ông Mục cảm thấy nghi ngờ.
“Rõ ràng là rất ghét thì tại sao lại phải giả vờ như là bạn bè chứ?” Màn Thầu nhìn ông chằm chăm.
Một câu hỏi không phải sâu sắc gì nhưng lại làm cho ông Mục hơi cau mày: “Bời vì góp vui lấy lệ”
Bỗng nhiên ba đứa trẻ liền mở to mắt, vốn định nói gì đó nữa nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì không nói gì nữa.
Vào đến trong nhà vệ sinh, ba đứa trẻ ngồi trên bồn cầu thảo luận.
“Nói vậy thì vừa rồi, ông cụ kia cũng là góp vui lấy lệ sao?”
“Chắc vậy!”
“Vậy thì chẳng phải bây giờ chúng ta là tự mình lọt lưới sao?”
“Phải bảo Búp Bê nhanh chóng đến cứu chúng ta mới được”
“Không được!” Màn Thầu kiên quyết nói: “Em phải hỏi rõ ràng đã.”
Cậu không sợ chết, không dễ gì đến được đây cậu muốn hiểu rõ mọi chuyện.
Vũ Vân Hân lúc này đang ở đồn cảnh sát hoà giải với người nhà của tài xế taxi, sẽ không thể quay về ngay được.
Chính vì thế nên ba đứa trẻ mới có thời gian trốn đến đây tham gia tiệc chúc thọ.
Màn Thầu lấy dũng khí đưa ra đoạn video đang lan truyền nhanh chóng trên mạng. Từ sau khi đoạn video này xuất hiện, chỉ cần Màn Thầu ra ngoài là mọi người nhìn thấy cậu đều nói cậu là tội phạm giết người.
Vì phải chịu áp lực dư luận này nên cậu bắt buộc phải tìm ra một người giúp cậu chứng minh mình vô tội, người đó chính là ông Mục.
Anh nghĩ ông Mục biết chuyện Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân ở bên nhau rồi” Há Cảo nói, tay nhỏ chỉ về hướng cửa cầu thang bên cạnh nhà vệ sinh: “Dùng khả năng đọc môi của em đoán xem”
Màn Thầu là đứa biết nói chuyện muộn nhất trong ba đứa vì thế trước đó cậu học một chút đọc môi để luyện tập khẩu hình và phát âm.
Nhìn thấy ông Mục và trợ lý nói chuyện cũng nghe được sơ Sơ.
“Người phụ nữ đó đi thật “Dạ đúng vậy! Đã mấy ngày liền không đi làm ở tập đoàn Mục Lâm rồi”
rồi sao?”
“Tiếp theo hãy phong sát trong ngành để đuổi cô ta ra khỏi thành phố AI”
“Nghe nói con trai cô ấy giết người, bây giờ đang làm công tác bồi thường, lúc này chính là thời cơ tốt nhất” Trợ lý nói như chắc chắn.