Chương 414: Chuyện xấu xa
Vũ Vân Hân mở loa ngoài, cố tình khiêu khích đối phương: “Vậy à, vậy thì tôi cũng muốn người ta biết đến chuyện xấu của tôi đấy” Màn Thầu đứng bên cạnh thông qua cuộc đối thoại xác định vị trí của đối phương.
Chấm đỏ trên mang hình cho thấy đối phương đang ở ngay tòa nhà này, tín hiệu cực kì mạnh.
Phóng to màn hình liền thấy chấm đỏ nằm ở lầu 2.
Ba anh em trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là bà Lê Thu.
“Không chồng mà chửa, cái loại đàn bà vô liêm sỉ như cô, nếu như để Mục Lâm Kiên biết thì như thế nào nhỉ?” Bốn mẹ con sững sờ.
Vũ Vân Hân cố giữ bình tĩnh hỏi: “Anh ấy biết cái gì? Biết tôi không chồng mà chửa? Hay là tôi lẳng lơ đa tình?” “Cô là mẹ của ba đứa trẻ đó, Mục Lâm Kiên biết được sẽ để yên cho cô sao, đến lúc ấy cô chết chắc” “Tôi sợ Mục Lâm Kiên?” cCâuâu hỏi chí mạng ngay tức khắc làm đối phương choáng váng: “Tôi sợ anh ta sao? Ha ha!” “Con trai bà mới sợ đó!” Vũ Vân Hân cố tình nói.
Nếu thật sự là Lê Thu, thì Lê Kiên chính là điểm yếu của bà ta.
“Con của tôi? Cô bị thần kinh à! Tôi có con ở đâu ra?” Câu nói này đã để lộ thân phận của người đó.
Không phải là Lê Thu, Bánh Bao gạch tên bà ta ra khỏi chiếc bảng trắng.
Vũ Vân Hân tiếp tục thăm dò: “Ai mà sợ Mục Lâm Kiên đúng là kẻ không có tiền đồ” Đối phương kích động gầm lên, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Cái loại phụ nữ chuyên đi dụ dỗ đàn ông như cô, ngoài sắc đẹp ra thì còn có cái gì?” Vũ Vân Hân cầm lấy cây bút viết một cái tên lên bảng: Võ Hào Kiệt.
Ba đứa trẻ trợn tròn mắt, là bạn trai cũ?
“Anh ấy mà, thận thì bị hỏng quá độ mà còn đổ cho bạn gái mình lớn tuổi không sinh đẻ được, anh có còn liêm sỉ không?” Những lời này như gáo nước lạnh tát vào mặt đối phương, nhưng anh ta không thể phản bác lại được.
“Sao nào? Không phải nói anh không qua lại với người quá hai lăm tuổi sao? Vậy nay anh con cái đề huề chưa, hay đến một đứa còn không có? Vậy thì chắc chắc không phải do bên nữ mà chính là do anh rồi, rảnh rỗi quá thì đi bệnh viện khám.
thử đi, đừng suốt làm mấy trò nhảm nhí này nữa!” “Vũ Vân Hân! Cô được lắm!” Võ Hào Kiệt kích động nói: “Đồ đàn bà khốn kiếp như cô… Mà thôi tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi không hiểu cô đang nói gì!” Hắn ta biết mình đã bị lộ thân phận liền vội vàng cúp máy.
“A, mẹ ngầu quá đi!” Cả ba đứa trẻ đều phấn kích hô lên.
“Mẹ, lúc này ra ngoài có nguy hiểm không ạ?” “Các con không nhớ còn Mục Lâm Kiên à? Anh ta nhanh nhất là cái gì?” Câu hỏi khiến ba đứa trẻ nhất thời không nghĩ ra, định nói rồi lại thôi.
“Cái đầu nhỏ hay nghĩ lung tung” Cô gõ nhẹ lên đầu chúng: “Mục Lâm Kiên có tính hiếu thắng, tính chiếm hữu đều rất cao” Giống như những đứa con của cô đây.
Chỉ cần biết đó là con của mình, anh ta tuyệt đối sẽ không để người khác động vào.