Chương 397: Hoảng sợ đến mức cả người run rẩy , đành quyết sẽ chẳng đi
Tiếng bước chân đột ngột vang lên, làm cho bầu không khí xung quanh như bị ngưng động lại trở nên yên lặng.
Lê Kiện vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Mục Lâm Kiên.
Cậu ta hoảng sợ đến nỗi hai mắt mở to, toàn bộ cơ thể không ngừng run rẩy.
Tranh thủ thời gian nắm chặt nạng trong tay, chớp lấy thời cơ liều mạng lao tới tấn công, nhưng đôi chân không chịu nhúc nhích, và cậu ta chỉ có một thân một mình cho nên có thể nói là không hề có cửa thắng.
Cậu ta thấp hèn giữ chặt chân của một người bác sĩ, xin giúp đỡ nói: “Làm ơn đỡ tôi đứng dậy, tôi rời đi! Tôi rời đi là được chứ gì!”
Đứng ở bên cạnh tất cả mọi người không có nghe được Mục Lâm Kiên lên tiếng, cho nên không ai dám tự ý hành động liều lĩnh.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng bước từng bước đến gần, giống như tử thần đến đòi mạng.
Khí thế tỏa ra khiến người khác lạnh cả sống lưng, Lê Kiện nằm sắp cơ thể liều mạng hướng về phía lối ra ngoài hành lang: “Tôi lập tức liền rời khỏi đây! Không cần làm phiền chủ tịch Mục phải đuổi.”
Người đàn ông này chính là nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời cậu.
Lê Kiện không dám làm chuyện có lỗi với Mục Lâm Kiên nữa.
Ngay lập tức, từ trên cơ thể chảy xuống một dòng nước nóng, làm cả sàn nhà bị ướt.
Cậu ta sợ đến nỗi tè ra quần.
Không hề có tình người, lúc này cô không thể tiếp tục nhìn được nữa.
Nhưng mà cô không ngờ tới là, sau khi nghe thấy cô nói như vậy.
Hoàn toàn khơi dậy sự hiếu thắng, chiếm hữu, cùng đố ky trong lòng Mục Lâm Kiên.
Anh ta càng muốn ra sức giẫm đạp thân thể của người đàn ông kia nhiều hơn nữa.
Người cao mét tám lăm, thân thể cường tráng, kết hợp với mặc quần áo lộ ra dáng người cao gầy có lực, nhìn thế nào cũng hơn trăm cân.
Dùng sức hướng về phía thân thể Lê Kiện giãm lên, đơn giản là muốn đem Lê Kiên cả người vết thương chồng chất xuống địa ngục.
“AI Đau quá!” Lê Kiện gào thét điên cuồng.
“Mục Lâm Kiên, anh dừng tay!” Vũ Vân Hân không quen nhìn cảnh người hiền lành bị bắt nạt, mặc dù người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Nhưng mà tất cả hành động việc làm của Lê Kiện điều do Lê Thu xúi giục, cậu ta chỉ làm theo lời mẹ cậu ta chỉ mà thôi.
Vũ Vân Hân tiến lên, kéo lại tay của Mục Lâm Kiên, đem anh kéo đi qua.
“Đau lòng?”
Cô bị anh hung hăng lôi trở về.
Mục Lâm Kiên đứng trực tiếp ở kia, Lê Kiện năm dưới chân đau đến nghẹn ngào khóc rống.
“Tôi không phải đau lòng! Anh có thể nói lý lẽ hay không! Không cần bắt nạt người bị thương, nếu không tôi sẽ xem thường anh.”
Đầu óc trong khoảng thời gian ngắn nóng lên, Vũ Vân Hân nói ra câu nói nhẫn tâm nhất.
Xem thường này, giống như thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim của Mục Lẫãm Kiên.
Tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.
Chưa từng có người dám dùng loại thái độ như vậy nói chuyện kiểu này với Mục Lâm Kiên, người phụ nữ này đang đùa giỡn với mạng sống của mình.
Mục Lâm Kiên phẫn nộ, đôi mắt đỏ thẳm như nhỏ ra máu, cơn giận trong lòng anh làm thế nào cũng không giảm.
Trong tay anh Lê Kiện giống như một cái bao cát vậy, một cánh tay giơ lên giữa không trung.
“Chát!” một bạt tay hung hăng đánh vào trên gương mặt lạnh nhạt của anh.