Chương 390: Nghe thấy có người chết
Vũ Vân Hân nghe được có người chết, trong tay nắm dao gọt trái cây ngừng lại. Cô xoay người: “Nghe ai nói?”
“Con nghe bác gái dưới tầng nói.” Bánh Bao nói dối không chớp mắt.
“Con cũng nghe thấy” Hai đứa còn lại cũng hùa theo nói.
Nói giống như thật vậy!
Các cô giống như những cô tiếp tân ngay ngắn đứng ở đó.
“Không phải nói cô Vũ ở đây sao?” Bác thợ tò mò hỏi.
“Đúng ạ” Các cô nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy các cô nhìn thấy chủ nhà rồi sao?”
“Đương nhiên nhìn thấy, hơn nữa còn ngày nào cũng gặp.”
Các cô vừa trả lời xong, phòng thuê đối diện cửa đột nhiên mở ra.
Thợ sửa nhà vẫn còn muốn hỏi thêm mấy câu các cô ấy đều không quan tâm nữa. Các cô đều quay sang vây quanh Vũ Vân Hân.
“Cô Vũ, chào buổi sáng! Thật vui khi gặp cô, mời cô vào trong tham quan một chút nhé!”
Có tất cả năm người đẹp, người nào người ấy đều có dáng người thon thả, khuôn mặt ưa nhìn, quần áo đẹp đẽ, nói chuyện ngọt ngào.
Hóa ra Mục Lâm Kiên thực chất mua phòng này để kim ốc tàng kiều, hơn nữa còn cố ý sắp xếp ở nhà cô?
Đúng là đồ đàn ông xấu xa!
Vũ Vân Hân đột nhiên không muốn xem: “Không rảnh”
Muốn cô tham quan căn nhà, không phải là ra oai sao?
Cười nhạo cô bây giờ ở căn nhà bé cũ kĩ kém ngôi nhà Mục Lâm Kiên sao?
Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải đều là phòng đi thuê à?
Có quỷ mới biết một nhóm phụ nữ này có phải để ý nhân cơ hội khi cô không ở nhà có ý đồ xấu với ba đứa nhỏ nhà cô.
Lừa gạt, xúi giục bọn trẻ vứt bỏ người mẹ xinh đẹp là cô đây.
Thế không phải là kẻ thứ ba lên chức còn muốn cướp đi con trai của cô?
Việc ngu như vậy cô mới không làm.
Vũ Vân Hân gọi điện thoại cho bọn trẻ: “Các con không thể mở cửa cho bất kỳ ai khi không có sự đồng ý của mẹ, nghe không ?”
“Vâng!” Ba đứa nhỏ giọng ngây thơ đáp lại.
Thật ra thì bọn trẻ đã đứng ở trước cửa, dùng mắt mèo nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp kia rồi.
“Sáng nay so với hôm qua thì càng đẹp mắt nhé! Các anh em” Há Cảo đắc ý cười.
“Anh thích cô nàng có mái tóc dài, cảm giác cô ấy sẽ rất địu dàng”
“Em thích cả năm, không cần chọn.” Há Cảo tham lam cười ngây ngô.
Màn Thầu nhìn hai anh của mình, không biết làm sao thở dài: “Còn tốt, may mà em không di truyền sự mê trai đẹp của búp bê’“
“Em di truyền sự sỉ tình! Cái này so với mê gái còn kinh khủng hơn!” Bánh bao và Há Cảo cùng nhìn về phía em út: “Em vẫn gửi thư tình cho Hoa Hoa ở trường mẫu giáo chứ?”
“Không cần các anh lo! Thật là” Vừa nhắc tới Hoa Hoa, Màn Thầu lập tức đỏ mặt.
“Anh vẫn thích các chị xinh đẹp!” Há Cảo xoay người tiếp tục nhìn về phía cửa mắt mèo. Đột nhiên có một người mặc bộ đồ âu màu đen xuất hiện ngay trước cửa.
Dọa Há Cảo đứng hình tại chỗ.