Chương 39: Tổng giám đốc Mục tìm cô
Tổ trưởng cầm tờ đơn xin nghỉ phép, khi đầu bút sắp chạm vào dòng ký tên người phụ trách, bỗng nhiên ông ta dừng lại.
“Giúp tôi đem tập tài liệu này giao cho tổng giám đốc Mục, bao giờ xong thì xuống tôi ký cho”
“Hả?” Vũ Vân Hân bối rối. “Không thích thì đừng xin nghỉ nữa.”
Phải biết rằng nếu không có chữ ký của ông ta, thì dù cô có viết thêm đơn xin nghỉ đi chăng nữa cũng vô ích.
Đây không phải là làm khó cô sao? “Hôm nay có người nhìn thấy cô ngồi trên xe của tổng giám đốc Mục. Dù sao cô cũng hiểu quy tắc ngầm mà. Cầm tài liệu đi ký có vấn đề gì sao?”
Vũ Vân Hân biết cảnh tượng trong xe sáng nay đã bị nhìn thấy.
“Từng tuổi này rồi mà cô vẫn chưa có ai cũng không kết hôn chứng tỏ cô là người trong sự nghiệp. Người phụ nữ như cô đều là kiểu để được thăng chức mà không từ thủ đoạn. Tôi gặp kiểu ấy nhiều rồi. Vậy nên nếu dự án này thành công, tôi và cô chia 3:7”.
Vũ Vân Hân nhìn ông ta chằm chằm, trong đầu chỉ nghe thấy mỗi cụm “từng tuổi này rồi”!
Phụ nữ ghét nhất là người ta nói mình già, và điều họ quan tâm nhất là tuổi tác.
“Vì tổ trưởng đánh giá tôi như thế, nên tôi sẽ dùng chút thủ đoạn để anh ký cho tôi nhé” Vừa nói, cô vừa ngạo nghễ tiến lại gần ông ta, tiếng giày cao gót chỉnh tề tràn đầy sức mạnh.
Giơ tay lên, cô cởi phăng mái tóc dài buộc đuôi ngựa, mái tóc mềm mượt buông xõa, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ.
Vũ Minh Tính chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ thường ngoan hiền lại quyến rũ đến vậy. Vũ Vân Hân nhếch môi gian tà và ép ông ta vào góc tường.
Sẽ không có người đàn ông nào từ chối lời tán tỉnh của phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là kiểu đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới.
“Tổ trưởng, anh thật sự không ký người cho người sao?” Giọng nũng nịu khiển Vũ Minh Tính mềm nhũn. Trong lòng ông ta rạo rực hết cả lên, đúng là người phụ nữ quyến rũ.
“Chỉ cần anh ký cho tôi, thì thế nào cũng chiều!” Cô dùng những đầu ngón tay chọc vào ngực ông ta, cố ý trêu ông ta, và hoàn toàn nắm lấy trái tim ông ta.
Vào lúc này, Mục Lâm Kiên, người đang theo dõi camera giám sát như sắp nổ tung.
Vũ Minh Tính, người bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, lấy bút ra ký tên như thể ông ta bị tẩy não.
Thân hình của Vũ Vân Hân không có gì để chê, chỉ là thường ngày cô kín cổng cao tường, nên không phô ra thôi.
Cầm đơn xin nghỉ việc, cô cong lên khóe miệng hài lòng, nhấc chân, dùng gót nhọn giẫm lên giày da của Viện Minh Hưng, “Cảm ơn”
Nói xong rồi nghênh ngang ra về.
Bàn chân của Vũ Minh Tính bị giẫm đau, lập tức đưa ông ta trở lại thực tại.
“Vũ Minh Tính, tổng giám đốc Mộ bảo anh tới văn phòng một chuyển” Lục Tâm từ phía sau cầm tập tài liệu trên tay đập mạnh xuống lưng ông ta.
Vũ Minh Tính giật mình, tài liệu ông ta đang cầm trên tay rơi xuống sàn.
Ông ta sợ Mục Lâm Kiên. Ông ta đã đến văn phòng lần trước và vẫn còn những nỗi sợ hãi kéo dài.
Lục Tâm đi tới gần ông ta, “Từng tuổi này rồi mà còn không hiểu nhân tình thế thái sao?”
Ông ta thật là can đảm, dám nhòm ngó người phụ nữ của tổng giám đốc Mục!
Vũ Minh Tính sợ hãi đi theo Lục Tâm, rụt rè nói: “Tổng giám đốc Mục tìm tôi làm gì?”
“Nói về phụ nữ” Không có ý nghĩa sâu xa, dọa ông ta sợ đau cả thận. Lên đến tầng cao nhất, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập tới. Vừa mở cửa, ông ta đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Một vệ sĩ mạnh mẽ đang nhắc người đàn ông trên sàn đập mạnh vào tường.
“Tổng giám đốc Mục, tha cho tôi với! Tôi sẽ không dám xin Zalo lúc đang làm việc nữa.”
Giọng nói cuồng loạn khiến Vũ Minh Tính sợ hãi ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, ông ta vẫn không hiểu tổng giám đốc Mục muốn nói chuyện gì về phụ nữ với mình.
Dù gì thì nhân vật lớn như tổng giám đốc Mục chỉ cần tùy tiện móc ngón tay ra, sẽ có mỹ nữ chạy tới, đấu giống ông ta, phải tốn tiền để dỗ dành xong chắc cũng chưa thể tiến thêm một bước.
“Bố…..” Giọng nói yếu ớt khiến Vũ Minh Tính đột nhiên ngẩng đầu dậy.