Chương 382: Không sống được nữa
Vũ Vân Hân giật mình khi nghe thấy Lăng tổng không sống được bao lâu nữa.
Cô nhìn Hoàng Hà: “Là thật sao?”
“Người trong điện thoại nói rất chắc chắn, nói rằng anh ta không sống được nữa, sau đó cấp dưới của anh ta sẽ tìm cô tính sổ”
“Cái quái gì vậy!”
Vũ Vân Hân nghỉ ngờ gọi điện thoại trở lại Trong điện thoại vang lên ba tiếng rồi có người bắt máy.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm Lăng tổng sao? Anh ta bây giờ đang ở phòng ICU, không thể nhận điện thoại!”
Không phải hôm qua chỉ bị thương ở tay thôi sao? Sao hôm nay lại phải vào phòng ICU rồi vậy?
Chuyện này có chút không hợp lý lắm!
Chẳng lẽ lại…
Vũ Vân Hân nhớ Mục Lâm Kiên đã nói rằng cô đến gần người đàn ông nào, anh sẽ đánh người đó.
Chẳng lẽ Mục Lâm Kiên đã tìm người đánh Lăng tổng một trận ư!
Cô vội vàng cầm lấy chìa khóe xe và túi xách chạy đến bãi đỗ xe.
Lúc này, ga ra của Mục Lâm Kiên đã bị khóa lại, cô có làm gì cũng không mở ra được.
Chắc chắn là Mục Lâm Kiên đã đánh Lăng tổng, biết cô muốn đến xem Lăng tổng nên mới khóa ga ra lại.
Tại sao lại có người đàn ông nhỏ mọn như vậy.
Vũ Vân Hân đành phải gọi tắc xi.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đột nhiên ngừng ở trước mặt cô, chặn ngay suy nghĩ định bắt xe của cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt của Mục Lâm Kiên xuất hiện trước mặt Vũ Vân Hân.
Khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên hỏi cô: “Đi đâu?”
“Trong nhà đột nhiên có việc.”
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Vũ Vân Hân chột dạ.
Mục Lâm Kiên nhíu mày, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xuyên qua đôi mắt cô, xem cô đang nghĩ cái gì.
“Xe của tôi đến rồi, tôi đi trước”
“Bỏ bê công việc?” Mục Lâm Kiên lạnh giọng.
Ba đứa nhỏ hét lớn làm cho Mục Lâm Kiên ngồi bên cạnh cũng nghe được.
Lục Tâm lúng túng, lau mồ hôi lạnh: “Mấy đứa ở nhà có ngoan hay không?”
“Bọn em muốn chơi cùng chị gái xinh đẹp”
Lục Tâm khóc không ra nước mắt, cầu xin mấy cậu chủ nhỏ không làm khó tôi nữa được không, các cậu chỉ cần trả lời có ngoan hay không là được rồi.
“Không có chị gái xinh đẹp, chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện.” Giọng nói kiêu ngạo này làm cho Mục Lâm Kiên chau mày.
Tuổi còn nhỏ, đã háo sắc như vậy!
Anh nhíu chặt lông mày, anh luôn luôn không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào, cho đến khi gặp Vũ Vân Hân.
Thấy qua bao nhiêu người phụ nữ đẹp, nhưng chỉ động tâm với Vũ Vân Hân.
Tại sao ba thằng nhóc thối này lại không giống anh? Chẳng lẽ lại đột biến gien.
Lục Tâm chảy mồ hôi lạnh đầy trán, cầm lấy khăn tay xoa xoa, ba đứa nhỏ này sao lại di truyền tật xấu mê trai của Vũ Vân Hân vậy, di truyền kiểu lạnh lùng như anh Mục còn dễ chịu hơn.
Lục Tâm xấu hổ rồi, công phu lừa đảo này thật cao cường.
Mục Lâm Kiên cầm điện thoại di động lên lập tức chuyển khoản một nghìn tệ.
Lục Tâm hâm nộ rồi, anh ta cũng muốn có người cha như vậy, nửa đời sau có què chân cũng không thèm buồn.
Búp bê hình như đang bị táo bón, đau bụng ngồi lì trong nhà vệ sinh rồi!”
Mục Lâm Kiên cau mày, trực tiếp cúp điện thoại: “Chúng ta đi, “Vâng, anh Mục!”