Chương 34: Bia đỡ đạn
Sau một ngày bận rộn, Vũ Vân Hân nhanh chóng cởi giày cao gót khi về đến nhà.
Vào bếp một cách thoải mái và đi chân trần. “Búp Bê về rồi” Há Cảo hào hứng đặt đồ chơi trên tay xuống rồi lon ton chạy tới, tiếp theo là Bánh Bao và Màn Thầu.
Ba chân ngắn ngẩng đầu chờ đợi, nhìn về phía bàn bếp. Một mùi thịt bốc ra. Chúng hét lên đầy phấn khích: “Thịt thịt!” Ngày nào cũng không được ăn tử tế, chắc bạn trẻ đói lắm rồi.
“Búp Bê, mẹ đi đâu mà có nhiều đồ ăn ngon như vậy!” Bánh Bao lấy đùi ca gặm một miếng.
“Mẹ không biết ai gửi tới, nhưng mẹ kiểm tra rồi, không có độc đầu. Các con cứ yên tâm ăn đi.”
Con người một khi đã đói thì sẽ không quan tâm quá nhiều, lấp đầy bụng là được rồi.
Bốn người quây quần bên bàn ăn uống no nê, ly trà dưỡng sinh cuối cùng được chia thành bốn phần nhỏ, kết thúc bữa tối thịnh soạn tối nay.
“Bào ngư thật dày” Bánh Bao hồi tưởng lại dư vị thức ăn, ngồi ưỡn bụng phè phỡn ở ghế. Cái bụng phệ lồi hẳn ra.
“Chẳng lẽ là một ông già giàu có?” Màn Thầu luôn cảm thấy trên đời này sẽ không có bữa ăn nào là miễn phí.
“Không phải là tổ trưởng đấy chứ! Dù gì thì người biết mẹ tăng cai cũng chỉ có người cùng văn phòng thôi”
Nói đến tổ trưởng, ba đứa bé đáng yêu nhanh chóng ngồi dậy, “Tổ trưởng là một con ma háo sắc”.
“Búp Bê, mẹ chỉ cần hưởng lợi là được, không được chịu thiệt nghe chưa!” Ba đứa bé đáng yêu thật sự sợ Búp Bê của mình bị sàm sỡ. .
“Nếu là tổ trưởng, đây là thứ ông ta nên mời mẹ! Mẹ là bia đỡ đạn của ông ta mà”
Không biết cuộc họp đầu tư vào ngày mai có được thông qua không! Dù gì thì tài liệu hôm nay đưa cô toàn là số liệu của 5 năm trước.
Lúc làm dự án này, thời kỳ đỉnh cao là 5 năm trước, bây giờ có tiếp tục đầu tư cũng không thể điều tra được, không thể lấy số liệu của 5 năm trước, phải có số liệu gần đây mới đúng và hiệu quả.
Nếu ngày mai tổ trưởng khăng khăng muốn đưa những dữ liệu này vào tài liệu của dự án, chắc chắn cô sẽ phải làm bia đỡ đạn lần nữa.
Sau khi ăn tối, Vũ Vân Hân thu dọn xong việc nhà và chuẩn bị vứt đống rác cuối cùng.
“Hôm nay đến lượt ai đi cùng mẹ đi đổ rác đây?” “Con!” Há Cảo mang giày nhỏ vào, chân ngắn bước đi lúng túng.
Ba đứa mẹ thích Búp Bê của mình nhất, và đi đổ rác sau bữa tối là lúc chúng mong được ở riêng với cô nhất.
Có thể vì ba anh em mà tình mẫu tử bị chia cắt thành ba phần, hiếm khi có thể một mình hưởng thụ.
Há Cảo ngoan ngoãn nắm tay Búp Bê đi theo từng bước. “Đây không phải là Há Cảo sao?”
Nhóm mẹ bỉm nhiệt tình kia nhìn thấy Há Cảo liền kích động chạy tới chào hỏi.
“Đây là mẹ cháu à?”
Thường ngày ba đứa trẻ đáng yêu rất nổi tiếng, ai cũng tò mò không biết người nhà của chúng là ai.
Bánh Bao lắc đầu, “Là Búp Bê!”.
“Búp Bế?” Đôi mắt sắc bén của người phụ nữ giống như máy quét, “Chị à? Không đúng! Nhìn ngực này rõ ràng là từng sinh con”
Vũ Vân Hân đột ngột cho mình lại, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một nhóm phụ nữ xúc phạm.
“Cô làm ở đâu?” Vũ Vân Hân được bao quanh bởi mọi người, và cảm giác như đang xem những con khỉ trong vườn thú.
“Ở tập đoàn Mục Lâm” “Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. “Búp Bê mới hai mươi tuổi” Bánh Bao có thể nhìn ra vẻ xấu hổ của cô.
Trước khi đến đây, ba đứa nhỏ đã từng tìm hiểu qua, nhiều trường hợp mang thai lần đầu chưa kết hôn sẽ mang tiếng xấu cho người phụ nữ. Vì vậy, chúng sẽ thông minh giúp Búp Bê giải vây khi ở bên ngoài.
Xét cho cùng, Búp Bê sinh ra chúng không dễ dàng gì, và cũng không thể vì chúng mà làm tổn hại thanh danh của Búp Bê được.
Một người cô lớn tuổi bĩu môi, “Ôi dào, mướp thế này không giống 20 tuổi gì cả, xệ hết rồi!”
Người phụ nữ có thị lực tốt đến nỗi Vũ Vân Hân muốn trốn đi. “Tôi nghĩ ít nhất cũng phải 25 tuổi. Cô có bạn trai chưa?”