Chương 329: Vô cùng miễn cưỡng
Lời nói của Lê Thu giống như một tảng đá đè nặng lên trái tim của Vũ Vân Hân.
Đột nhiên, Vũ Vân Hân hiểu được suy nghĩ của Lê Thu. Bởi vì cô chưa từng trải qua một cuộc sống bình thường như vậy, khi vừa sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến bây giờ, khoảng thời gian khó khăn nhất cũng chỉ là lúc mang theo ba đứa bé về nước. Khi những người khác phải liều mạng để cố gắng chen chân vào tập đoàn Mục Lâm thì cô đã thành công trúng tuyển, so với những người khác thì cô rất may mẫn rồi.
Vũ Vân Hân tra cứu thông tin tuyển dụng mới nhất của tập đoàn Mục Lâm, bộ phận dự án chỉ tuyển một người, còn lại là thông tin tuyển dụng của bộ phận kỹ thuật. Dựa theo trình độ của con trai Lê Thu thì chỉ đáp ứng được yêu cầu của bộ phận dự án!
Những vị trí là thứ mà hàng nghìn người ai cũng muốn giành lấy, bản sơ yếu lý lịch trên tay lại không hề nối bật chút nào.
“A lô!” Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng, Mục Lâm Kiên đang vừa lật xem tài liệu vừa nghe điện thoại.
“Anh đang bận à?” Vũ Vân Hân ngập ngừng hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Giọng anh ơ thờ khiến người ta sợ hãi, không dám đưa ra yêu cầu nào cả nếu anh bận vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh”
Mục Lâm Kiên nhướng mày một cái, một tay đóng tập tài liệu lại, nói: “Sao vậy? Nhớ tôi rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn ấm áp truyền đến đầu dây bên kia, lọt vào tai khiến cho người khác cảm thấy loạn nhịp.
“Cái người phụ nữ này!” Thấy Vũ Vân Hân không đáp lại, anh cười nhẹ một tiếng: “Còn tôi rất nhớ em”
Hai má của Vũ Vân Hân đỏ lên, người đàn ông này đúng là không phải dạng tầm thường, chỉ một câu qua điện thoại thôi cũng có thể làm cho hàng nghìn cô gái yên tâm.
“Tôi… Có chuyện muốn nói với anh”
“Nói chuyện như thế nào?” Giọng điệu vui đùa, ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Khuôn mặt của Vũ Vân Hân đỏ bừng như có thể luộc được một quả trứng, cái tên chết tiệt này, anh vẫn chưa nói gì nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh nóng bỏng kia “Tổ thứ năm của tôi không đủ người nhưng tôi… Tôi vừa thấy thông tin tuyển dụng trên mạng, bộ phận dự án bên chúng ta chỉ tuyển dụng có một người, có thể phân công thẳng đến †ổ thứ năm của chúng tôi không?
Các nhân viên khác không muốn đến tổ thứ năm của tôi.”
Mục Lâm Kiên hơi thất vọng, đột nhiên nghe bàn đến chuyện công việc khiến anh cảm thấy mất hứng, đáp lại một tiếng: “Được.”
Giọng nói lạnh lùng vô cùng miễn cưỡng ‘Vũ Vân Hân muốn nói thêm gì đó nhưng sự im lặng của đối phương khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến thân phận cao không thể chạm đến, cô lập tức nhận ra mình chỉ là một món đồ chơi mà Mục Lâm Kiên tạm thời yêu thích, còn những yêu cầu khác, cô không có đủ tư cách đề cập đến. Cuộc điện thoại cứ như vậy rồi kết thúc.
Vũ Vân Hân cảm giác có thứ gì đó đè nén trong người.
Người được gọi là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên thật ra chỉ là chơi đùa trong thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Có phải cô đã quá ngây thơ khi nghĩ răng mình không giống với những người khác hay không? Có thể lấy việc công để làm việc tư, không biết phân biệt chuyện công và chuyện tư?
Cuộc gọi vừa rồi giống như một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt của Vũ Vân Hân, khiến cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Sáng sớm hôm sau, ba đứa bé ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt đang còn mơ ngủ của Vũ Vân Hân nói: “Mẹ ơi, dậy đi!”
“Đây là cái gì vậy?” Đột nhiên Màn Thầu nhìn thấy có một phong thư ở bên cạnh cái gối Ba đứa bé tò mò mở phong thư ra xem, đây chính là bức di thư của Ninh Uy. Nội dung bức di thư đặc sắc như một một cuốn tiểu thuyết.
Ba đứa bé đọc xong vô cùng kinh sợ, tim đập liên hồi, vội vàng ôm lấy Vũ Vân Hân: “Búp Bê! Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy sao mẹ không nói cho bọn con biết?”
Ba đứa bé áp chặt cơ thể đầy đặn của chúng lên người của Vũ Vân Hân khiến cô cảm thấy khó chịu Đột nhiên, khi đang ngủ thì Vũ Vân Hân cảm thấy khó thở, cô mở mắt ra, nhìn thấy ba đứa bé đang ôm chặt lấy mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô ngồi dậy với vẻ mặt đầy tức giận: “Các con làm gì vậy, nặng quá! Mau tránh ra!”