Chương 317: Bại liệt nửa người hoặc bại liệt toàn bộ
Ngay cả một chiếc đèn đường cũng không có, nhưng vẫn có mấy chục siêu xe chạy như bay trên đường.
Đám cháy đã sớm được dập tắt, lớp khói dày đặc cũng đã phân tán, chỉ còn lại một lớp tro tàn minh chứng cho sự cố gắng vô ích của bọn họ.
Trên sàn nhà có ba người đàn ông đang quỳ, bọn họ chờ Mục Lâm Kiên đến Bọn họ chấp tay cầu khẩn, van xin người trước mặt. Nhưng những người đó đều không nói gì, cũng không nhìn tới bọn họ. Một loạt âm thanh ầm ï từ xa kéo tới, hàng loạt siêu xe đỗ ngay trước nhà gõ. Tất cả vệ sĩ đứng ngay ngắn chỉnh †ề nhìn về phía phát ra tiếng động, sau đó tất cả cùng cung kính cúi đầu trước người đứng giữa, giống như nghênh đón vị vua của mình.
Mục Lâm Kiên lái xe xông thẳng tới trước mặt ba người đàn ông, gần như muốn đâm chết bọn họ.
“Dừng lại!”
Trên người anh tràn đầy hơi thở uy nghiêm và ngang ngược. Mặt Mục Lâm Kiên u ám nhìn căn nhà gỗ đã cháy thành tro trước mặt, ánh mắt sắc bén giống như đao nhìn về phía ba người đàn ông bị đè dưới bánh xe.
Sau đó, một chiếc giày da dẫm lên mặt một người đàn ông, một giọng nói cất lên: “Cô gái trong nhà gỗ đã chết?
“Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi không biết đó là người của anh Mục, nếu chúng tôi biết thì sẽ không nhận vụ làm ăn này”
“Tôi có hai lựa chọn cho ba người, muốn còn nửa cái mạng hay bị liệt cả người!”
Anh cũng không cảm thấy đáng tiếc nếu bọn họ chết.
“Chúng tôi cầu xin anh! Chúng tôi còn có mẹ già con thơ, chúng tôi thực sự không cố ý!
Chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm cơm ăn thôi”
“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi có lỗi với anh”
“Mấy người còn mẹ già con thơ sao, vậy thì, tất cả bọn họ cũng sẽ giống như mẩy người, trở thành kẻ tàn phế. Cả đời sống trong đau đớn!” Những lời nói tàn nhãn, lạnh thấu xương khiến người ta cảm thấy run sợ.
Mục Lâm Kiên xoay người nhìn đống tro tàn trước mặt, trong lòng anh như bị ai đó bóp nát.
Một luồng lửa giận kìm nén ở trong ngực, cho dù anh có giết chết ba người đàn ông kia, cũng không khiến anh nuối trôi cơn giận này.
Anh đã phải mất bốn năm mới tìm được cô, vậy mà lại bị mấy người thiêu chết bằng một ngọn lửa.
Bây giờ, con anh phải làm như thế nào hả?
Một cơn gió lạnh thấu xương ập tới, giống như hàng nghìn kim nhỏ chui vào trong thân thể anh.
Mục Lâm Kiên trông có vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng cảm giác đau đớn không sao hiểu nổi này cũng khiến anh sắp phát điên.
Phía sau anh, những vệ sĩ bắt đầu thực hiện theo chỉ thị của anh.
Từ lúc trời tối tới khi trời sáng, những chiếc xe cứ đến rồi đi, ìm lặng làm việc của mình. Tất cả mọi thứ đối với anh, đều dừng lại ở giây phút cô chết.
Anh đứng im ở đó, đột nhiên anh khụy đầu gối quỳ xuống, Hành động của anh khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đã đi theo Mục Lâm Kiên rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Mục Lâm Kiên cúi đầu, cũng là lần đầu tiên họ thấy dáng vẻ luống cuống và hèn mọn của anh.
Những người phía sau không dám tiến lên đỡ anh, họ chỉ yên lặng đứng chờ ở đó.
Mục Lâm Kiên nhìn chẳm chằm đống tro tàn, đôi mắt đỏ ngầu bản ra từng tia rét lạnh, cánh tay cường tráng nối lên những gân xanh dữ tợn. Anh khàn giọng kêu lên, bên trong còn mang theo chút run rẩy: “Tại sao lại như vậy? Ai cho phép em rời đi chứ? Tôi dặn em bao nhiêu lần rồi, có bất kỳ nguy hiểm gì thì phải nói với tôi, không được tự mình hành động. Sao em cứ bướng bỉnh như thết Tại sao không nghe lời tôi?”
Rốt cuộc, anh cũng hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng khi mất đi cả thế giới.
Bàn tay nắm chặt một nhúm tro tàn, các đầu ngón tay rõ ràng cảm nhận được tro bụi đang chảy qua kẽ ngón tay rơi xuống đất.
“Vũ Vân Hân, tôi…”
Lúc này, tâm trạng anh sắp sụp đổ, những lời anh muốn nói như cục xương mắc trong cổ họng, mắt và mũi vô cùng khó chịu.
Anh buồn bã, cả người không còn hơi sức mà nhắm mắt lại, nhưng anh không cam lòng nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho con chúng ta, cũng không để chúng nó ngu ngốc như em.
Tôi sẽ khiến không một ai trên thế giới có thể ức hiếp con chúng ta. Nếu ai dám ức hiếp bọn trẻ, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đói”
Mục Lâm Kiên đứng dậy, đi tới trước mặt ba người đàn ông. Anh dùng nắm đấm thô bạo và tàn nhãn đánh lên người bọn họ, khiến máu chảy xuôi xuống nhuộm đỏ vùng đất xung quanh. Cho dù đối phương chỉ còn một hơi thở, cũng không làm hận thù trong anh biến mất.
“Anh Mục! Anh Mục dừng tay đi. Cô Vũ đang làm việc ở công ty”