Chương 303: Khiếu nại Ba đứa bé hoá đá ở đẳng kia.
“Khiếu nại!” Hai chữ xuất hiện ở trên màn hình.
Bởi vì bọn họ mở một chút thì tắt máy, làm cho Mục Lâm Kiên không còn cách nào để có thể liên hệ được, dẫn tới việc làm cho anh cảm thấy không được hài lòng.
“Tôi nhờ luật sư của tôi để lại cho anh một bức thư”
Giọng điệu lạnh lùng, khi màn hình hiện lên làm cho ba đứa trẻ cảm thấy rất áp lực.
Há Cảo không chịu được sự áp lực này, cậu khóc lóc: “Làm sao đây? Bánh Bao, không lẽ chúng ta sẽ bị đóng cửa sao?”
“Bình tĩnh! Lúc này phải thật bình tĩnh! Em nói với chú ấy đi, bởi vì gần đây điện thoại đang được bảo hành sửa chữa nên không thể hoạt động được, để đền bù thì đêm nay sẽ làm cái gì đó để cho chú ấy hài lòng”
Màn Thầu lấy một tay che lại bàn phím điện thoại: “Điên rồi! Thật ra cái tên biến thái này chỉ muốn xem hình của người đẹp lúc tắm, chúng ta phải làm sao bây, “Yên tâm đi! Tay nhỏ và chân nhỏ của chúng ta cũng rất quyến rũ!” Bánh Bao sẽ làm được.
Làm sao bọn họ có thể biết chúng ta chỉ mới ba tuổi, da thịt mềm mại đến tinh tế, mài cho cái da sáng bóng, mở cái lọc kính ra, em không nói anh không nói, không ai biết được.
Há Cảo viết những lời nói của Bánh Bao lên màn hình.
Khoé miệng Mục Lâm Kiên nhếch lên, có vẻ ngửi được một hơi thở thú vị.
“Đúng vậy! Nếu muốn, chúng tôi sẽ phục vụ bằng cả tấm lòng nên anh cứ yên tâm”
“Tôi muốn Vũ Vân Hân!”
Năm chữ đơn giản rõ ràng, mang theo rất nhiều sự ham muốn…
Khuôn mặt của ba đứa trẻ đang ửng hồng, giống như một chiếc xe lửa theo tai phải quẹo qua tai trái, không phải là xe đi nhà trẻ.
“Em đã nói là cái tên biến thái chết tiệt này không phải muốn chọc là chọc được đâu, lúc này nên làm sao bây giờ?” Màn Thầu nhìn hai người anh không đáng tin cậy của mình: “Chúng ta hoàn toàn không có khả năng làm được”
Tính cách kiêu ngạo của Mục Lâm Kiên từ đầu đến cuối chỉ xem tiền bạc như là cỏ rác: “Ba trăm triệu, mang cô ấy tới đây”
Lại là tiền!
Thủ đoạn nham hiểm nhất của người người đàn ông đó chính là dùng tiền để làm điều mình muốn.
Điều này đã làm cho Màn Thầu cảm thấy cuộc thì người đàn ông này có bao nhiêu tiền mà có thể chỉ ngay số tiền lên đến ba trăm triệu chứ?
Không được! Không thể! Chúng ta không thể vì tiền mà bán đứng người đẹp!” Há Cảo nói giúp.
Không chờ bọn họ lại gửi tin tức này đi, Mục Lâm Kiên lại một lần gửi tới: “Ba tỷ!”
Lần này là gấp mười số tiền, giống như một cơn mưa tiền đang rơi, quả thật rất hấp dẫn.
Lúc này là lúc để kiểm tra về sự lựa chọn giữa đạo đức và nhân cách của một con người.
Nhưng lúc này thật sự rất tò mò về Mục Lâm Kiên, anh đã ra giá rất cao để đưa người phụ nữ này tới cửa, nhưng những đứa con này sẽ không vì một chút ích lợi mà phải bán đứng mẹ của mình đâu nhỉ?
Đây là để tra hỏi tâm hồn của mình.
“Thật quá đáng! Muốn chúng ta tức chết đây mà! Nếu em có tiền, em thật sự muốn dẫm đạp lên Mục Lâm Kiên” Những suy nghĩ tàn bạo của Màn Thầu, cảm giác như là Mục.
Lâm Kiên chỉ muốn dùng người đẹp chỉ để chọc tức bọn họ.
“Anh cũng cảm thấy thật ghê tởm! Người đàn ông này nên bị trời phạt” Há Cảo nghiến răng nghiến lợi.
“Ba mươi tỷ!” Lại có một tin nhắn được gửi tới, Ba đứa trẻ ngay lập tức kinh ngạc, nhìn con số khổng lồ trước mặt mình.
Lúc này, Vũ Vân Hân từ trong phòng tắm đi ra, cơ thể đang bao bọc bởi một cái khăn tắm dài, gương mặt ửng đỏ, một ánh sáng chói loá giống như một cô gái ở tuổi mười tám, đáng yêu đến lạ lùng.