Chương 291: Cô tính là cái gì
Đây là một chuyện mà Vân Hân Hân sẽ không làm, bình thường chỉ có Mục Lâm Kiên gắp thức ăn cho cô, cô tuyệt đối sẽ không gắp.
Nàng hờn dỗi đâm cơm ở trước mặt, một miếng cũng nuốt không trôi.
Mục Lâm Kiên lắc lắc ly rượu đỏ, cao nhã nhấp miệng: “Ăn nhiều một chút.”
Anh lại còn kêu người phụ nữ khác ăn nhiều một chút!
Quả thực muốn chọc cho Vân Hân Hân tức lên tận trời mà.
“Thế nào? Không hợp khẩu vị của cô?”
Mục Lâm Kiên trêu ghẹo nhíu mày, nhìn Vân Hân Hân ở bên cạnh, chén cơm kia đã bị cô đâm thành bã.
“Không ăn xong, đêm nay cô sẽ ở lại đây qua đêm!” Giọng điệu Mục Lâm Kiên của mạnh mẽ hữu lực, như là ra mệnh lệnh.
Người phụ nữ tên là Thái Thúy kia được sủng ái mà lo sợ, dường như nhìn thấy cảnh mình bị Mục Lâm Kiên lật bài vậy, kích động để xuống bát đũa. Cô không ăn xong thì có phải hay không cũng không cần đi nữa?
“Thịt cũng phải ăn” Mục Lâm Kiên căn bản không có liếc nhìn cô ta một cái.
Anh vừa vì Vân Hân Hân gắp thịt, còn chuyển canh mà Thái Thúy múc sẵn đến trước mặt của Vân Hân Hân: “Uống đi!”
“Tôi không thèm uống! Tôi chỉ uống canh anh múc cơ”
Mục Lâm Kiên thật sự bị cô đánh bại rồi, cưng chiều nhếch miệng, đầu ngón tay thon dài cầm chặt cái thìa lần nữa vì Vân Hân Hân múc một bát, đầy ắp thịt: “Ăn nhiều chút”
Xét đến cùng thì trong mắt của anh chỉ có Vân Hân Hân, người khác đều là người công cụ ‘Vân Hân Hân ăn xong cơm và uống xong canh, Thái Thúy lập tức bị mời đi ra ngoài Cục tức này, nếu là phụ nữ thì đều sẽ nuốt không trôi.
Nhất là Thái Thúy cho tới nay vẫn luôn im lặng thầm mến Mục Lâm Kiên, tuy rằng thân phận cách xa, thế nhưng ở trong mắt cô, người có thể xứng đôi Mục Lâm Kiên cũng chỉ có cô chủ nhà cô.
“Cô Thẩm! Cô trở về nhanh lên một chút nha! Cậu Mục thật sự thay lòng rồi” Nỗi tủi thân vừa rồi với phàn nàn cùng nhau phát tiết ra ngoài, nước mắt theo khóe mắt liên tục nhỏ xuống: “Anh Lý Huy nói không sai, bên cạnh cậu Mục thật sự có phụ nữ rồi. Cô còn không về, nói không chừng cậu Mục sẽ bị cướp đi đấy”
Nghe thấy nhắc đến cậu Mục, đúng lúc Vũ Thư Anh đi ngang qua bên người liền vô thức thả chậm bước chân lại.
Ánh mắt đánh giá người phụ nữ mặc đồng phục y tá trước mặt, trang điểm xinh đẹp, mùi nước hoa gây mũi, không hề giống với y tá trong bệnh viện.
“Vừa rồi, tôi và Mục thiếu gia cùng người phụ nữ kia cùng nhau ăn cơm, anh ta vì người phụ nữ kia gắp thịt múc canh, không phải là yêu nhau mới lạ đấy!”
Thái Thúy xác thực mà nói: “Nghe nói người phụ nữ kia ở bệnh viện với cậu Mục thiếu gia đã được vài ngày rồi, hơn nữa còn là cậu Mục bỏ tiền ra thuê về đấy, xem ra rất rẻ mạt”
Vũ Thư Anh kinh ngạc trừng lớn hai mắt như thể nghe được cái tin tức gì to tát lắm.
Chẳng lẽ Mục Lâm Kiên lại dùng tiền mời phụ nữ đến ở cùng bản thân? Đói khát thế sao? Không đến mức đó chứ!
Nếu quả thật cần, anh Mục Lâm Kiên có thể đề ra với cô, kỳ thật cô rất tình nguyện vì Mục Lâm Kiên giải quyết, không cần phải đi tiêu tiền mời những thứ phụ nữ không đứng đắn kia.
Vũ Thư Anh vừa bức bách vừa nóng vội, thấy người phụ nữ cúp điện thoại, tranh thủ thời gian tiến lên nói: “Tôi là nhân viên của tập đoàn Mục Lâm, tôi là Vũ Thư Anh, xin hỏi người cô nói ban nấy chính là Mục Lâm Kiên Tổng giám đốc Mục sao?”
“Mắc mớ gì tới cô? Cô tính là cái gì, tại sao ¡ lại phải nói cho cô biết” Thái Thúy li nhìn cô, cao ngạo không đếm xỉa đến Vũ Thư Anh mà đi qua cô ta.
Vũ Thư Anh đột nhiên bị chọc tức, phẫn nộ nghiến răng.
Quay người, nhìn về phía phòng bệnh phía sau, phía trước chính là phòng bệnh VIP.
Nếu như không có đoán sai, Mục Lâm Kiên bây giờ đã đang nhập viện!
“Tổng giám đốc Lục! Bây giờ anh có rảnh không? Tôi có kiện việc gấp tìm anh!” Nói có khéo hay không, Lục Tâm vừa vặn đi qua từ phía sau cô, bị cô vô tình nhìn thấy cửa sổ thủy tinh, thấy được bóng dáng của anh.
“Không có việc gì! Rất bận” Lục Tâm trực tiếp cúp điện thoại.
Cô đành phải một mình đi đến phòng bệnh phía trước tìm kiếm đường trước.
Nhìn thấy vệ sĩ đứng ở ngoại phòng bệnh, cô biết rằng cô là không có tư cách đi vào rồi.
Ngay sau đó cô đã bỏ ra giá tiền rất lớn để mua trang phục của một vị y tá rồi thay lên.