Chương 272: Mã QR.
Vũ Vân Hân nhìn anh với đôi mắt giàn dụa nước mắt, đôi mắt nhỏ tủi thân đó khiến cho Mục Lâm Kiên nhìn thấy mà mềm lòng.
“Mã QR” Anh lạnh lùng nói.
“Hả?” Vũ Vân Hân vô cùng kinh ngạc mà nhìn anh.
Chỉ thấy anh lấy điện thoại ra: “Có cần tiền không?”
Tiền!
Đôi mắt Vũ Vân Hân sáng bừng lên: “Cần chứt Lâm Kiên, anh đúng là khách khí quá.”
Cô đưa mã QR ra để cho anh quét mã, bốn mươi lăm tỷ được chuyển đến rất kịp lúc.
Trong lòng Vũ Vân Hân vô cùng vui vẻ, e rằng trên thế giới này không có công việc nào.
nhẹ nhàng hơn công việc này.
“Cộc cộc cộc…”
Cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi” Nghe thấy sự cho phép của Mục Lâm Kiên, một người y tá tay đẩy đồ ăn sáng đi vào: “Anh Mục, đến giờ ăn sáng rồi”
Cô ta đẩy xe đi đến trước bàn ăn, sau đó cẩn thận đặt những hộp đồ ăn sáng đủ loại món ăn lên trên khay, bưng đến chiếc bàn trên giường của Mục Lâm Kiên.
“Đút cho tôi”
Giọng nói lạnh lùng khiến hai người trước.
mặt đột nhiên ngẩn ra.
Đúng lúc này người y tá đang cầm cái thìa, cô ta sợ hãi cúi đầu xuống. Cô ta bưng bát cháo lên một cách do dự, sau đó múc một thìa nhỏ rồi đưa đến trước mặt Mục Lâm Kiên: “Anh Mục, mời anh.”
Vũ Vân Hân nhìn thấy cảnh tượng này, sự ghen tức trong lòng không khỏi nhen nhóm lên.
“Không phải cô” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Là em”
“Tôi?”
“ừ”
‘Vũ Vân Hân cầm lấy cái thìa trong tay cô y.
tá, cầm lấy bát cháo một cách đắc ý: “Rất vui được phục vụ anh. Lâm Kiên, há miệng ra nào.”
Cô y tá tối sâm mặt lại, cô ta còn tưởng mình phục vụ cho Mục Lâm Kiên nhiều ngày.
như vậy thì sẽ được anh để ý.
Ai mà ngờ đột nhiên xuất hiện người phụ nữ này.
Gô ta trợn mắt nhìn Vũ Vân Hân với ánh mắt căm ghét, đi ra khỏi phòng bệnh với tâm trạng không mấy vui vẻ gì “Giỏi quá đi!” Vũ Vân Hân cầm khăn giấu lai miệng giúp Mục Lâm Kiên: “Thêm một miếng nữa nào, há miệng to hơn nữa”
Giọng nói không như đứa ngốc khiến Lục Tâm vừa mới đi vào trong phòng trợn tròn mắt nhìn.
“Lâm Kiên, ngoan quá đi! Còn một miếng nhỏ cuối cùng.” Vũ Vân Hân nói giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Người ngoàinghe thấy mà nối hết cả da gà, mà Boss của bọn họ.
Vẻ mặt của anh rất hưởng thụ, ngoan ngoãn nghe lời Vũ Vân Hân, bảo há miệng liền há miệng, bảo lau miệng liền lau miệng, “Tổng giám đốc Mục, anh bị trúng tà sao?”
Lục Tâm đứng ở trước cửa khẽ nói.
Vệ sĩ đứng ở cửa bất lực lắc đầu: “Ai bảo.
anh không phải là Vũ Vân Hân, anh mà là Vũ ‘Vân Hân thì nửa đời sau cũng không cần buồn phiền gì cả”
“Tôi mà Hân thì thôi rồi Một nhóm đàn ông ở bên ngoài vô cùng ngưỡng mộ Vũ Vân Hân ở trong phòng bệnh.
“Em cũng ăn đi” Mục Lâm Kiên cầm một cái thìa khác ở trên bàn ăn lên.
“Lâm Kiên, anh muốn đút cho người ta sao?
Mỗi một câu nói cô đều nói mình không muốn ăn, nhưng trước mặt những món ăn này không những muốn ăn mà ngược lại rất thích thú “Đút cho nhau” Mục Lâm Kiên múc một thìa mì vẫn thản đưa đến trước mặt Vũ Vân Hân.
Cô rất phối hợp mà ăn một miếng: “Ngon thật đấy, Lâm Kiên à, anh yêu người ta ghê!”
Ánh mắt Mục Lâm Kiên run lên, vẻ mặt lạnh lùng thoáng ửng đỏ.
Anh không tưởng tượng được lời tỏ tình xảy ra đột ngột vậy.
Câu “tôi yêu em” ngày hôm qua, anh còn tưởng chơi khăm anh. Nhưng xem ra là thật!
“Tổng giám đốc Mục, ông Mục đến rồi”
lu thuật thẩm mỹ thành Vũ Vân Lông mày Mục Lâm Kiên hơi nhăn lại, nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Yên tâm tôi sẽ tự động biến mất”
Cô rất biết điều, bây giờ cũng không phải lúc để gặp phụ huynh. Huống hồ cô cũng không muốn để cho ông Mục biết mình.
“Một tiếng nữa thì quay lại” Giọng nói của Mục Lâm Kiên rất lạnh lùng.
Mặc dù bọn họ cùng chung một suy nghĩ, nhưng Vũ Vân Hân không hiểu tại sao trong lòng lại lạnh lẽo như vậy.
Cô cầm điện thoại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Một nhóm người hừng hực đi đến, mà trong đám người đó có một ông lão vô cùng uy nghiêm. Không cần đoán cũng biết người đó chính là ông Mục.