Chương 21: Chờ chết
Thời gian dày vò tích tắc trôi qua, mọi người vô thức nhìn vào vị trí ấy.
Những người có thể khiến Mục Lâm Kiên phải chờ đợi chắc chắn đang chờ chết.
Trong suy nghĩ của bọn họ, người của tổ 5 chẳng khác gì phế vật, bây giờ lại còn đến muộn, xem không không nên giữ lại đây, lãng phí ghế ngồi.
Tiếng giày cao gót phá tan sự im lặng của phòng họp.
Mọi người nhìn lên cửa và thấy một người phụ nữ mặc vest xám đang đứng đó.
Vũ Vân Hân lúng túng đứng đó, thấy mọi Lật hết lên cũng không tìm được một chữ nào.
Nếu sấp tài liệu là giấy trắng, vậy thì cũng chẳng cần nhắc tới chiếc USB kia làm gì, cô bị tổ trưởng chơi một vố rồi.
Vũ Vân Hân tức giận nghiến răng nghiến lợi, cả đời này điều cô ghét nhất là bị người ta gài!
Thấy các trưởng phòng đã báo cáo xong và tổng kết từng người một, gần đến lượt cô, cô nên nói gì bây giờ?
Cô mới đi làm chưa được ba ngày, cũng không quen thuộc với công việc của bộ phận, bây giờ muốn cô báo cáo, chẳng nhẽ tưởng tượng ra để báo cáo à?
“Mời người đại diện tổ 5 báo cáo tình hình công việc tuần trước.”
Mọi người đều nhìn Vũ Vân Hân.
Người ngôi bên cạnh cô cười trộm như thê đang nhìn một con chó diễn trò.
Đến nước này, Vũ Vân Hân không còn đường lùi nữa, cô đành căng da đầu đứng dậy, giả vờ nói vài câu.
“Dừng!”
Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên lạnh lùng.
Vũ Vân Hân lặng lẽ ngước mắt lên nhìn vị trí của Mục Lâm Kiên, thần kinh cô thắt lại ngay lập tức.
Chẳng nhẽ anh biết cô đang nói dối rồi!
Đôi môi bạc mỏng của Mục Lâm Kiên khẽ mở, “Số liệu!”
Là một nhà kinh doanh, điều quan trọng nhất là số liệu và lợi nhuận, mấy trò mèo nói bừa thế nào cũng kệ.
Cô lo lắng năm chặt tài liệu trống trong tay, bên trong làm gì có số liệu.
Ánh mắt sắc bén của Mục Lâm Kiên như một con dao sắc nhọn, cố gắng xuyên thủng lời nói dối của Vũ Vân Hân.
“Bởi vì dự án vẫn chưa được triển khai, dữ liệu trong tay không thể chính xác” Giọng nói ngọt ngào của Vũ Vân Hân run lên, dáng vẻ chột dạ sao có thể qua khỏi mắt của Mục Lâm Kiên được chứ.
Anh đột ngột đứng dậy và bước tới một cách kiêu hãnh và nghiêm nghị.
Lần đầu tiên, Mục Lâm Kiên rời bỏ ngai vàng của mình như một vị vua trong cuộc gặp gỡ, và bước đến gần cô một cách đầy hứng thú như thể đang đi tham quan trong một bộ đồ vi mô.
Vũ Vân Hân chột dạ khép lại tài liệu trong tay, vội vàng đặt sau lưng, “Xin hỏi tổng giám đốc Mục có câu hỏi gì mà lại phiên anh đích thân rời chỗ ngồi tới đây vậy ạ?”
Mục Lâm Kiên không nói gì, mà trực tiếp vươn tay cầm lấy tài liệu mở ra.