Chương 195: Nỡ quay lại rồi sao?
“Cô nỡ lòng quay lại rồi à?” Vũ Thư Anh liếc mắt.
Vẻ mặt kiêu ngạo, hứ, Vũ Vân Hân tức giận trợn mắt.
“Cô có ý gì đấy! Tôi chờ có những một tiếng, mà cô lại có thái độ như vậy?”
Giọng nói chua ngoa thực sự khiến người ta thấy phiền!
Đặc biệt là người không nghỉ trưa như Vũ Vân Hân, cô vốn đã kiệt sức rồi, “Nếu cãi nhau thì đi ra ngoài!”.
Cô không có năng lượng để đôi co với cô ta.
“Ba giờ 30 phút, bộ phận thư ký và bộ phận nhân sự của chúng tôi sẽ cử người tới. Cô không được tùy tiện từ chối, phải được sự đồng ý của tôi đã, bởi vì họ là người của tôi.”
Vũ Vân Hân thắc mắc, “Ý cô là điều động đặc biệt?”
“Cô không nói không được điều động đặc biệt mà! Cô chỉ bảo cần hai người làm hậu cần. thôi”
Vũ Vân Hân cười lạnh, “Đúng là trưởng phòng nhân sự có khác. Hiểu rõ chuyện tuyển dụng phết nhỉ. Không sao! Tối nay tôi sẽ nói chuyện với Mục Lâm Kiên, tôi không muốn điều động đặc biệt, tôi phải là người chọn nhân sự, thậm chí hồ sơ cũng phải được gửi đến phòng kinh doanh của chúng tôi”
“Cô nói gì?”
Vũ Thư Anh tức giận nắm lấy cổ áo cô.
Đột nhiên động tay, cô ta đã thành công chọc giận Vũ Vân Hân, “Buông quần áo của tôi ra!”
Vũ Thư Anh vẻ mặt dữ dằn, hai tay siết chặt, “Cô đê tiện lắm rồi đấy. Đêm hôm còn đòi đi tìm Mục Lâm Kiên, cô đừng khiến người ta ghê tởm thế nữa được không hả?”
Cứ như cô là bạn gái thực sự của Mục Lâm Kiên vậy.
Vũ Vân Hân gạt tay cô ta ra, “Sao tôi lại để tiện cơ? Sau khi tan sở tôi có thể đi uống rượu với ông chủ. Đó là bản lĩnh của tôi. Nếu có bản lĩnh thì buổi tối cô cũng đi tìm Mục Lâm Kiên đi!”
“Cô!”
Vũ Thư Anh thật sự sắp bùng nổ, giọng điệu này thật khiến người ta khó chịu.
“Chẳng qua chỉ là cần hai nhân sự thôi mà? Nhất thiết phải thể sao? Chẳng lẽ cô là mẹ của bọn họ? Hừ!”
Cô ngạo nghễ tiến lên một bước, khí thế hừng hực trấn áp Vũ Thư Anh, “Một mình phụ trách hai bộ phận mệt lắm nhỉ? Nếu không sao cô lại mãn kinh sớm thế, ngày nào cũng thấy mắng người!”
“Vũ Vân Hân, cô nói chuyện đừng có mà quá đáng như vậy.”
“Tôi quá đáng thế đấy! Không thuận mắt thì cút!”
Cô chỉ về hướng cửa, ngay từ đầu cô đã không chào đón người phụ nữ này nên không định để cô ta chạy lung tung trên lãnh địa của mình.
Vũ Thư Anh lần đầu tiên cứng họng đến nỗi phải quay lại văn phòng trước.
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, Mục Lâm Kiên vẫn chưa trở lại.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ của Mục Lâm Kiên với Vũ Vân Hân vào ban đêm, cô ta bắt đầu lo lắng.
“Giám đốc Lục, khi nào thì tổng giám đốc Mục trở lại? Hiện tại có văn bản gấp cần ký” Vũ Thư Anh gọi điện thoại.
“Để trên bàn đi”
Lục Tâm đã ngồi trên băng ghế bệnh viện vài giờ, Mục Lâm Kiên vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Có vẻ như tình hình hơi nghiêm trọng.
Đột nhiên, một lượng lớn ô tô hạng sang chạy tới trước cửa, phong tỏa toàn bộ bệnh viện.
Cục diện hoành tráng khiến Lục Tâm vội vàng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước chân ra cửa.
Những nhân viên cốt cán của bệnh viện từ trên lầu chạy xuống.
Trong không khí căng thẳng, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh ở lối vào sảnh chờ những người trên xe xuống xe một cách trật tự.
Trưởng khoa và một số phó trưởng khoa đích thân đẩy xe lăn ra.
Một chiếc xe lăn bọc da quý phái, tinh xảo vô cùng, tay vịn hình đầu rồng lộ ra khí thế bức người.
“Xin chào ông Mục!”
Mọi người đều cúi đầu cung kính.
Một người đàn ông trong trang phục quý ông ngồi lặng trên xe lăn với sự hỗ trợ của nhiều người.
Lục Tâm cung kính bước tới, “Ông Mục, sao ông lại đến đây?”
“Chuyện lớn như vậy sao không nói cho tôi biết! Nếu con trai tôi thật sự chết, các ngươi đều phải chôn cùng với nó!”
Ông Mục tuy đi lại bất tiện nhưng vẫn giữ được khí chất năm nào.
Ông bước đến phòng phẫu thuật dưới sự hộ tống của mọi người.
Trong đám đông, Vũ Vân Hân, người vội vã đến bị chặn lại.
“Bệnh viện bây giờ không mở cửa với người ngoài!”