Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 186




Chương 186: Bạn trai cũ đáng ghét

Vừa định bước tới thì nhìn thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, đó là Võ Hào Kiệt!

Thật là xui xẻo.

“Sao thế? Cô tưởng là gã người giàu có của cô à? Kích động chạy qua đây thế” Sự thanh cao của Viện Hạo Kiên cho phép anh ta khinh thường người kia.

Vũ Vân Hân phớt lờ anh ta, tăng tốc đến biển báo trạm dừng xe buýt.

“Vội cái gì!”

Võ Hào Kiệt bước tới và ngăn cô lại.

Người cũ thì nên tồn tại như người chết, không sống lại, không bận tâm. Vũ Vân Hân chống lại sự đụng chạm của anh ta và hất tay anh ta ra một cách tức giận.

“Tôi đến chỗ cô chỉ để xem cô sống thể nào thôi. Đừng cầm tài liệu xong là đi luôn chứ, cô cũng hứa sẽ ăn tối với tôi rồi”.

Vũ Vân Hân chỉ vào sạp bánh xèo cách đó không xa, “Tôi mời anh ăn cái này, coi như ăn com!”

“Cô chiếu cố tôi sao?” Viên Hạo Nhiên siết chặt, xương cốt cứng rắn như muốn giam cầm cô, không cam lòng buông ra, “Vũ Vân Hân! Anh nhớ em!

Anh ta trực tiếp ôm cô vào lòng trên phố.

Từng là cái ôm yêu thích, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy bẩn thỉu.

“Bốn năm qua anh biết mình đã sai! Em hãy quay về bên anh đi.”

“Quên đi!”

Vũ Vân Hân thờ ơ chế nhạo.

Có một số vết sẹo không thể xóa được và chúng đã bị tổn thương.

“Anh bằng lòng nuôi con của em, anh sẵn sàng che mưa che nắng cho em, sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào khi em cần nhất, sẽ không đã xem không rep, sẽ không đi bar, sẽ không ở với những người phụ khác, xin em đấy!”.

Dường như đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nên để chứng minh mỗi câu anh ta nói là thật, anh ta nhìn thẳng vào cô.

“Xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi! Tôi sống rất tốt, làm ơn đừng đến tìm tôi!”

Vũ Vân Hân đẩy anh ta một cách quyết liệt, và đi về phía trước mà không quay lại.

Buồn là điều không thể!

Đời này cô sẽ không bao giờ cảm thấy có lỗi với người yêu cũ, bởi vì thời gian đau lòng nhất đã qua rồi.

Chiếc xe buýt đang chuẩn bị lái đi là cái cớ để cô vừa chạy vừa phát tiết.

Gió lạnh thổi qua gò má như một con dao sắc bén với tốc độ nhanh, khuôn mặt trắng bệch. của cô đau như cắt, băng giá và lạnh lẽo.

Rõ ràng là gió thổi vào mắt, sao lại rơi lệ vì đau lòng.

Cô không còn ngồi bên cửa sổ, mà chen vào đám đông một cách tuyệt vọng, như một con rùa rụt đầu, cố ý lần mình đi.

“Reng reng…”

Tin nhắn của Mục Lâm Kiên: Không mang bữa sáng hôm nay thì em chết chắc!

Tâm trạng chưa thể nguôi ngoai bỗng tìm được niềm an ủi.

Vũ Vân Hân nhìn tin nhắn do Mục Lâm Kiên gửi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ngoài cửa sổ xe, một chiếc Ferrari chạy theo xe buýt.

Mục Lâm Kiên trên chiếc xe mui trần tức giận đạp vào nút phanh và vượt quá tốc độ của xe buýt.

Cơn gió lạnh sắp tới cũng không thể vượt qua nỗi đau trong lòng dù có cắn xé thế nào.

Người phụ nữ này, đã hứa sẽ trở thành người phụ nữ của anh mà lại dám bí mật làm lành với bạn trai cũ?

Khi xe chạy vào bãi đậu xe của công ty, anh tỏ rõ sự bực tức, Lục Tâm, người mở cửa cho anh cũng nhận ra hôm nay ông chủ rất khó chịu.

Mục Lâm Kiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Người phụ nữ đó đến chưa?”

“Chưa ạ!”

Anh hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến chuyện cô ngồi trên xe buýt nhìn điện thoại nhếch khóe miệng, anh liền căm hận, “Nếu chậm một giây thì trừ hết điểm chuyên cần.”

“Hả?” Lục Tâm sửng sốt.

Hôm qua còn bảo vệ Vũ Vân Hân tốt lắm mà, hôm nay sao lại tàn nhẫn với người ta như vậy?

Điểm chuyên cần của tập đoàn Mục Lẫm tương đương 17 triệu đấy!

Đối với một công ty bình thường, 17 triệu là một tháng lương thu nhập.

“Tổng giám đốc Mục, cô Vân lại chọc tức anh sao?”

“Không!”

Người đàn ông lạnh lùng bước vào thang máy, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh ấn vào nút thông tầng của thang máy, ấn rất nhiều lần.

Dường như mọi hận thù trong lòng đều được trút hết vào chiếc thang máy này.

“Kính coong!”

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, cánh cửa mở ra, Vũ Vân Hân đã đứng ở đó.