Chương 184: Từ chối
“cơm chó”
Đột nhiên ôm ấp, ba cái đứa nhỏ vội vàng nhắm mắt lại, cảnh này không hợp với trẻ con!
Nhưng lại tò mò lấy đôi tay nhỏ bé của mình che mắt lại, nhìn đôi nam nữ trước mặt qua kẽ tay.
Không hiểu tại sao có một cảm giác hạnh phúc trong lòng, chúng cũng không bài xích việc Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân ở bên nhau.
“Cảm giác thật ngọt ngào!” Há Cảo lí nhí nói, quay sang Bánh Bao – người để trước mình vài giây, “Người ta cũng muốn ôm cơ.
Ba đứa nhỏ ôm lấy nhau để giữ ấm, ai nấy đều từ chối ăn “cơm chó”.
“Sao không đợi anh?” Giọng nói từ tính của Mục Lâm Kiên vang bên tai Vũ Vân Hân.
Giọng điệu trêu ngươi khiến cả trái tim cổ bàng hoàng.
Cô hoảng sợ.
Anh đưa tay cô vào trong chiếc áo khoác, lòng bàn tay lạnh lẽo được sưởi ấm bởi nhiệt độ của anh.
“Nói nhanh!” Anh đợi cô ở cửa từ khi tan sở.
Kết quả, người phụ nữ này lại về trước, khiến anh phải chờ đợi trong cô đơn.
“Tôi có việc gấp” Vũ Vân Hân thực ra quên mất.
Cô nghĩ trở thành người phụ nữ Mục Lâm Kiên là điều không thực tế chút nào.
Mặc dù từng là trai bao và cô là kim chủ.
Nhưng bây giờ thân phận của người đàn ông này cao hơn cô mấy bậc, có lẽ cả đời cũng không đuổi kịp người đàn ông này.
Cảm giác ngước nhìn rất mệt!
Cô thà chọn một người đàn ông giống mình và sống một cuộc đời tương tự. Với điều kiện hiện tại của cô, có người thích là điều tốt rồi.
Ngoài đời, ít ai có thể chấp nhận được việc cô đã là bà mẹ 3 con, đã ba mươi hai tuổi, dù có lấy chồng cũng không có kế hoạch sinh con.
Những vấn đề thực tế khiến cô không dám, điều duy nhất cô dám nghĩ là một ngày nào đó khi không thể chịu đựng nổi sự đánh đập tàn nhẫn của cuộc đời, cô sẽ giao đứa con của mình cho Mục Lâm Kiên.
Vì xuất thân và điều kiện vật chất không bao giờ vững như Mục Lâm Kiên nên dù bất đắc dĩ, cô vẫn mong muốn 3 đứa con được hưởng nền giáo dục và cuộc sống tốt nhất.
Vì lý do này, cô sẽ chỉ làm việc chăm chỉ khi trở về Trung Quốc, cô không muốn một ngày nào đó phải cúi đầu trước số phận vì áp lực cuộc sống.
“Anh không quan trọng hơn chúng?” Giọng nói nghẹn ngào lộ rõ vẻ đau khổ.
Mục Lâm Kiên nhìn cô với đôi mắt lạnh sâu.
“Ừm!”
Đây là điều không thể phủ nhận.
“Tại sao? Con ruột à?”
Câu hỏi hóc búa khiến Vũ Vân Hân trở nên tỉnh táo.
“Không! Không! Dù sao bọn trẻ vẫn còn nhỏ, với sự tin tưởng của mẹ chúng, tôi phải giữ chúng được an toàn”
“Nhà của em là nhà trẻ à?”
Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên trở nên lạnh lẽo giống như sương giá, đôi đồng tử đen và lanh lợi dần mất đi vẻ dịu dàng.
Anh ghét cô đang nói dối anh!
Từ đầu đến giờ!
“Lẫm Kiêu, muộn rồi, hay là anh đưa bọn em về nhà đi!” Vũ Vân Hân không muốn tiếp tục đổi có chuyện này với anh, tên gọi dù không thuận miệng nhưng vì con, cô có thể nói ra một cách tự nhiên.
“Lẫm Kiêu! Lẫm Kiêu cơ đấy! Lẫm Kiêu oppa! Anh Lẫm Kiêu! Ôi ôi, ghê quá đi mất!”
Giọng nói âm dương kỳ quái đầy sữa, đọng lại trong lòng hai người. Ba con nhỏ huýt sao xung quanh bọn họ, tạo nên vòng lặp âm thanh 360 độ.
“Muốn chết đúng không?” Vũ Vân Hân đột nhiên nói với giọng điệu đàn ông.
Mục Lâm Kiên mở to mắt ngạc nhiên.
Rõ ràng vừa rồi dịu dàng đáng yêu thế cơ mà, sao giờ lại dữ thế nhỉ?
Vũ Vân Hân đẩy anh ta ra, cởi giày cao gót, đuổi đánh ba đứa nhỏ, “Có phải dạo này không bị ăn đòn nên ngứa đòn lắm rồi không hả?”
“Búp Bê, mẹ cứ nóng tính như thế thì còn lâu mới gả đi được!”
Ba đứa nhỏ chạy thật nhanh.
Rõ ràng là một cảnh tượng lãng mạn và ấm áp, nhưng giờ nó đã trở thành một trò hề.
Mục Lâm Kiên ngập ngừng đứng đó, nhìn người phụ nữ cầm giày đuổi theo ba đứa trẻ.
Ồn ào, nhưng lại khiến anh vừa bực vừa hạnh phúc.