Chương 182: Mỗi người 3 triệu rưỡi
Ba đứa nhỏ đồng thời lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô, “Chú cặn bã nói, nếu như cung cấp vị trí hiện tại của mẹ, thì sẽ cho chúng con mỗi người 3 triệu rưỡi”
“Thật là quỷ quyệt. Không ngờ lại dùng tiền để dụ dỗ các con. Cũng may là chúng ta liêm khiết, không bị dao động trước mùi tiền thúi của bọn họ”
Ba đứa trẻ lúng túng cười, vội vàng thu lại điện thoại, im lặng bỏ vào túi.
“Tối nay chúng ta đi ăn gì?”
Hiếm lắm mới có một ngày thư thái hiếm hoi, Vũ Vân Hân muốn đưa các con đi ăn thật ngon.
“Lẩu giai đẹp!” Bánh Bao kích động nói.
“Được! Ăn lẩu giai đẹp đi”
Họ lặng lẽ đi theo Vũ Vân Hân, thì thầm trong lúc cô không chú ý.
“Em nói rồi à?” Cả ba hỏi nhau.
Mọi người đều gật đầu với lương tâm cắn rứt, chỉ có Màn Thầu tỏ vẻ thờ ơ, “Em không nói, 3 triệu rưỡi không bằng tiền em kiếm được từ việc chơi cổ phiếu”
Há Cảo và Bánh Bao cảm thấy áy náy, “Bọn anh nói rồi!”
“Hai người dám bán Búp Bê? Có còn là người không vậy?” Chúng rụt rè nói: “Bọn anh chỉ cung cấp vị trí đầu tiên thôi đã nhận được 3 triệu rưỡi rồi.”
Ngụ ý là họ chỉ cung cấp một vị trí, và Vũ Vân Hân là một người có thể di chuyển nhiều và không cố định.
Vì vậy, khi họ nhận được tiền, Vũ Vân Hân cũng đổi địa điểm để ăn lẩu.
“Chúng ta có 7 triệu ăn lẩu rồi!” Hai đứa nhỏ nhếch miệng tinh ranh, “Ông chú lưu manh hơi ngốc, dễ lừa thật!
Lúc này, lối vào của trường mẫu giáo được bao quanh bởi một số xe ô tô hạng sang.
Hiệu trưởng vội vàng bước ra khỏi cửa.
“Xin chào, cô Vũ Vân Hân có ở đây không?” Lục Tâm cung kính hỏi.
Người không biết còn tưởng rằng họ nghĩ rằng họ là xã hội đen, một nhóm người mặc đồ đen lạnh lùng đứng đó.
Một số đứa trẻ học bán trú sợ hãi đến phát khóc.
“Anh là gì của cô Vũ Vân Hân?” Hiệu trưởng trở nên cảnh giác.
“Ông chủ của chúng tôi là bạn trai của Vũ Vân Hân!”
Điều này khiến hiệu trưởng bị sốc, bà tò mò nhìn chiếc Rolls Royce trước mặt.
Cô ở tiểu khu cũng nghe nói Vũ Vân Hân có quen một ông chủ lái xe Rolls-Royce, điều đó có vẻ là sự thật.
“Sếp của anh sức khỏe còn tốt không? Đến tuổi nhất định phải biết tiết chế, nếu không sẽ làm hại người đấy! Hơn nữa, tôi cũng là phụ nữ, tôi biết hôn nhân không hạnh phúc thật là đáng tiếc, nhưng không đứng theo đuổi mãi hoa dại bên đường như vậy.”
Hiệu trưởng là một giáo viên, nên thích nhất là nói đạo lý.
Lục Tâm ngẩn ra, “Cô giáo, tôi chỉ hỏi Vũ Vân Hân có ở đây không thôi!”
Những chuyện khác dường như không liên quan gì đến sếp của anh ta!
“Không! Nói với ông chủ cậu, giữ mình sạch sẽ đi! Thật đáng xấu hổ. Nếu không phải vì sự đáng yêu của ba đứa trẻ kia, tôi thật sự không muốn chấp nhận những bậc cha mẹ vô đạo đức này”
Hiệu trưởng càng nói càng tức giận, Lục Tâm chỉ nghe được một vế.
“Ba đứa nhỏ là con của Vũ Vân Hân?”
“Còn phải hỏi sao? Không phải là con của cô ta thì làm sao mỗi ngày đều đến đón về mà lại còn ở chung với nhau nữa!”
Anh đã điều tra chuyện này trong hai tháng, và hôm nay anh cuối cùng đã có đủ bằng chứng để xác nhận nó.
“Vũ Vân Hân tự mình thừa nhận sao?”
“Ôi giời, ông chủ của cậu bị cô ta lừa rồi hả?” Hiệu trưởng kích động chỉ vào cổng nhà trẻ, “Chắc con hồ ly kia lừa ông chủ của các cậu là không có con rồi đúng không?”
Lục Tâm bất giác gật đầu.
Khi Vũ Vân Hân vào làm việc, cô viết là cô chưa kết hôn và cô không đề cập đến việc cô đã có con.
“Phụ nữ bây giờ vì tiền mà không từ thủ đoạn” Hiệu trưởng sai người đưa tờ khai đăng ký nhập học của ba đứa bé.
“Nhìn này! Giấy trắng mực đen viết bố mẹ là Vũ Vân Hân đây!”