Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 143




Chương 143: Now Food

“Đó có phải là đồ ăn của cô Hân không?”

Em trai shipper cảnh giác nhìn anh, “Không”

“Lạ thật, đó rõ ràng là đơn cô ấy đặt! Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp đúng không?”

Cậu shipper nhìn vào tên của đơn đặt hàng, “Không”

Lục Tâm càng khó hiểu.

“Thưa anh, nếu anh tiếp tục làm điều này, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Lục Tâm tựa hồ muốn tiết lộ thông tin cá nhân.

“Đừng lo, tôi là ông chủ của công ty cô ấy.” Thực ra, ngành giao đồ ăn đã được Mục Lâm Kiên mua lại từ ba năm trước.

Anh lấy giấy phép lao động ra, “Tôi hiểu rồi, tên người dùng là siêu cấp đại mỹ nhân và ba đại soái ca, phải không?”

“Chính xác!”

Lục Tâm vuốt một giọt mồ hôi, trong lòng phỉ nhổ, cái tên vớ vẩn gì thế này!

Bệnh tự luyến nặng quá.

“Anh cũng giúp tôi giao những thứ này đi.” Lục Tâm nói xong, xoay người búng tay, vài người phục vụ mặc quần áo chỉnh tề bước tới với hộp thức ăn nhanh trên tay.

“Những thứ này đều giao giúp chúng tôi, nhớ thái độ phải tốt đấy, đó là người phụ nữ của sếp chúng tôi.”

Lục Tâm đưa ra một vài tờ tiền lớn như một khoản tiền boa.

Bốn phần mì ban đầu với nước dùng trong và ít nước giờ đã trở thành một bữa ăn xa xỉ.

Bốn người trong nhà nhìn đống đồ trước mặt hồi lâu.

Mỗi món ăn đều là món yêu thích của họ, và chúng là những món ăn mà họ ở trong khách sạn.

“Búp Bê, con muốn ăn!” Há Cảo không nhịn được, ăn nước mỳ, nhưng mắt thì nhìn vịt quay hấp dẫn.

“Ăn đi!”

Vũ Vân Hân biết ai đã gửi nó.

Mục Lâm Kiên sẽ không đầu độc con trai mình, vì vậy ngày mai cô sẽ đi làm và trả lại tiền cho anh.

Mấy ngày nay không đến công ty nên cảm thấy rất lạ.

Sự xuất hiện của Vũ Vân Hân khiến Vũ Thư Anh và những người khác, đặc biệt là các thành viên trong tổ vô cùng ngạc nhiên.

Võ Minh Tính đang ngồi ở vị trí tổ trưởng nhanh chóng đứng dậy, “Chết tiệt, không phải bị tai nạn xe sao? Tại sao vẫn chưa không chết?”

“Nhỏ giọng thời đại ca, tôi nghe nói tổng giám đốc Mục cứu cô ta đấy. Nói không chừng cô ta là người phụ nữ của tổng giám đốc Mục đấy”

Võ Minh Tính đã biết điều này từ rất lâu.

Nhưng vẫn có một khoảng cách giữa tầng mười ba và tầng trên cùng.

Mục Lâm Kiên không công khai ngày nào thì người phụ nữ kia ngày đó đừng mơ trèo lên được cành cao.

“Chào buổi sáng” Vũ Vân Hân lấy một ít bánh ngọt.

Coi như là chào mừng mình xuất viện.

“Mọi người ăn sáng chưa? Mấy ngày nay tôi không ở đây. Mọi người chắc hẳn đã rất vất vả rồi.”

Một vài đồng nghiệp nam cười ranh mãnh, “Đâu vất vả gì đâu ạ tổ trưởng”

“Mau ăn chút gì đi.”

Vũ Vân Hân đặt bánh ngọt lên bàn và thấy tàn thuốc khắp sàn.

“Xin lỗi, cô cũng biết đấy nơi này căn bản không có người lạ ghé thăm, cộng thêm việc tổ trưởng cũng không có ở đây, cho nên chúng tôi thoải mái một chút, tôi đi dọn dẹp ngay đây”

Vài đồng nghiệp vội vàng dọn dẹp mặt bàn.

“Không cần đâu.”

Mấy người bị lời nói của cô làm cho choáng váng, nhìn Vũ Vân Hân với vẻ chột dạ, “Tổ trưởng, cô không ghét mùi khói nữa sao? Vừa ra viện, cô cứ ngồi đi, chúng tôi đi dọn dẹp.”

“Các anh phụ trách dự án năng lượng mới, cung cấp cho tôi số liệu của năm năm qua trước khi các anh tan làm nhé” Vũ Vân Hân đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lấy ra bốn tập tài liệu từ trong túi, mỗi người một bản, Võ Minh Tính thì được phát nhiều hơn.

“Những chuyện này anh chịu trách nhiệm, nhưng lúc đó anh là người phụ trá không ký tên ở phía cuối?”

Anh ta bỗng choáng váng vì điều này.

Anh ta không ngờ rằng người phụ nữ này đã liệt kê được những dự án có vấn đề chỉ trong vài ngày.

Vũ Vân Hân cố tình đặt những dự án đáng ngờ lên bàn máy tính một cách táo bạo.

Mỗi lần ra oai đều căng thẳng hơn lần trước.

Những thủ đoạn tâm lý sẽ luôn khiến những người chột dạ lo sợ.

“Cô đang nhắm vào tôi?” Võ Minh Tính thấp giọng hét lên.

“Không phải là tôi nhắm vào anh, mà là tôi không muốn làm bia đỡ đạn cho anh”

Trước khi nhập viện, cô đã nhờ Màn Thầu tính toán một hóa đơn cho cô, và cả ba dự án đều có vấn đề.