Chương 1018
Cô ta cũng giống như Ninh Phượng, thường mặc quần áo khiến cho đàn ông nghĩ tới những chuyện vớ vẩn.
Chỉ là không biết từ khi nào, cô ta bắt đầu thay đổi không muốn mặc những bộ quần áo như thế kia nữa.
Cách ăn mặc của cô ta ngày càng giống với Vũ Vân Hân.
Sạch sẽ gọn gàng, dịu dàng chín chắn.
“Con thấy mặc quần áo bình thường sẽ thoải mái hơn.”
Vũ Thư Anh lấy tay kéo cổ áo phía trước lại.
“Mày thì biết cái gì về đàn ông? Ngủ với bao người rồi?”
Lời nói vừa chanh chua vừa cay nghiệt, Vũ Thư Anh nhịn nhục nắm chặt tay.
Nhưng mà bà ta chính là người như thế, nhận thức của bà ta đã vặn vẹo rồi.
“Tao ngủ với đàn ông còn nhiều hơn mày, tao của hôm nay không phải vì tao trải đời à.”
Ở trong mắt Ninh Phượng mà nói, đó là bản lĩnh của bà ta.
Bởi vì bà ta biết rất rõ bản thân muốn gì, từ khi rời khỏi thôn tới huyện rồi tới thành phố. Bà ta biết rằng bà ta không thể tiếc giá nào cũng phải ở tại nơi đây.
Chỉ cần trở thành người mà bà ta muốn rồi thì đó là nhờ bản lĩnh của bà ta.
Vũ Thư Anh mím môi, cô ta không muốn tranh cãi mấy thứ mất não với người đàn bà này.
Nếu như không biết bà ta không phải mẹ ruột thì có lẽ cô ta còn cảm thông cho cuộc sống gian khổ của bà ta.
Nhưng bây giờ biết mình chỉ là con cờ mà bà ta dùng để lừa gạt lấy tài sản của Vũ Thế Kiệt, cô ta cũng lười lấy lòng bà ta.
“Đinh đong.”
Cửa thang máy mở ra.
Một nhà năm người quen thuộc đứng ở cửa thang máy.
Thật trùng hợp, đúng lúc cả nhà Vũ Vân Hân đã ăn no đi tới thang máy, đúng lúc gặp Vũ Thư Anh và Ninh Phượng.
Vũ Thư Anh chột dạ lùi về sau một bước: “Chào cô.”
Ánh mắt Ninh Phượng rơi lên người Mục Lâm Kiên, bà ta đang đánh giá vẻ ngoài đẹp trai và đầy khí chất của anh, đừng nói tới cô gái trẻ tuổi thích, bà ta đã già rồi mà cũng muốn nhào lên người anh.
Cơ thể cường tráng cao lớn, lại còn đẹp trai, ngũ quan như được thượng đế tự tay điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật.
Tuy giờ anh đang mặc một bộ đồ bình thường nhưng cũng khiến cho người khác cảm nhận được sự trầm ổn, cổ tay đeo đồng hồ nổi tiếng càng tôn lên sự thưởng thức của Mục Lâm Kiên.
“Sao bà già này lại tới đây?”
Giọng nói của ba đứa trẻ con vang lên kéo suy nghĩ của Ninh Phượng trở về.
Bà ta cười một tiếng: “Ai u, đã lâu rồi không được gặp mấy bé đáng yêu! Mau tới để bà ngoại ôm một cái nào.”
“Xin lỗi nhưng mà bà ngoại của bọn trẻ đã chết rồi, chẳng lẽ bà cũng chết?”
Vũ Vân Hân nói.
Nụ cười của Ninh Phượng cứng đờ: “Ha ha, đấy là bà ngoại lớn, còn tôi là bà ngoại nhỏ.”
“Úi chà, thì ra bà cũng biết mình là kẻ thứ ba hở.”