Trước đây Nguyễn Kiều Kiều rất ghét chuột. Về sau sau khi tới nơi này, bị cuộc sống bức bách, dù là Chuột to mập mạp, cô cũng nhịn, đồng thời còn ăn hết động vật đáng ghét ấy.
Ở nhà giam yên tĩnh, mấy con chuột là động tĩnh duy nhất cô có thể nghe được.
Chẳng qua, cảnh tượng trước mắt này vẫn làm Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi.
Mấy con chuột đều có chút ghê tởm, nhưng trước mặt là tầng tầng lớp lớp chi chít, rõ ràng là cả biển chuột.
Trong khi Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc, đám chuột kia nhanh chóng xông về phía cô, khiến cô sợ hãi.
Chuột đói rồi có thể muốn ăn thịt người. Lẽ nào hôm nay phải bị đám chuột này ăn sao?
Trong lúc thấp thỏm, cô lại phát hiện những con chuột xông lên không phải cắn xé cô, ngược lại chúng cắn xích sắt trên tay cô.
Nhất thời, Nguyễn Kiều Kiều đổi cái nhìn về chuột.
Chúng đâu có ghê tởm chứ, rõ ràng là thiên sứ đang cứu cô khỏi nguy nan mà.
Xích sắt đó ngay cả Nguyễn Kiều Kiều với thần lực bẩm sinh cũng không mở nổi. Nhưng đám chuột này thì khác, chúng thay phiên ra trận, liên tục xông lên. Rất nhanh, cô nghe được tiếng xích sắt rơi xuống đất.
Được rồi?
Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ vui mừng, lúc này trong hầm giam xuất hiện một nhân vật bất ngờ.
“cô Mèo, tôi tới đón cô.”
“Chuột Đệ?”
Nguyễn Kiều Kiều quá đỗi mừng rỡ kinh ngạc, “Tại sao là anh?”
Chuột Đệ huýt sáo một cái, đám chuột ấy giống như nghe được mệnh lệnh gì đều lui lại ra khỏi hầm giam. Cảnh tượng này làm Nguyễn Kiều Kiều chấn động, “Việc này do anh làm?”
Chuột Đệ làm gãy xích sắt sứt mẻ trên tay cô, dẫn cô ra khỏi hầm giam, vừa đi vừa nói, “Ừ. Đại nhân đang chờ chúng ta ở ngoài.”
“Tô Tầm cũng tới?”
“Ừ.”
Chuột Đệ không hề nói nhiều, hạ thấp người đi đằng trước. Dường như hắn rất quen thuộc ở đây, chẳng biết đi bao lâu, hai người nhanh chóng tới một cửa động.
“Leo lên.”
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cửa động nhỏ vậy, đâu có ra nổi. Thình lình cái mông tê rần, Chuột Đệ lại cầm chuột đao hung hăng đâm cô một cái.
Hoa cúc của cô chợt đau, thế mà ra khỏi cửa động.
Cửa động này, ngẩng đầu lên có thể thấy bầu trời ảm đạm, tuy tràn đầy ô nhiễm, song vẫn còn tốt, có mùi vị của tự do.
Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Tô Tầm xách cô ra, sau đó anh vẫn không buông cô, mà quan sát cô một phen từ trên xuống dưới mới thả xuống.
“Ông ta có động vào em không?”
Cái gì gọi là động?
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nghĩ ngợi, bèn kể chuyện mình bị Tô tướng quân rút máu và lấy tủy.
Sắc mặt Tô Tầm khó coi, nắm cổ tay cô hơi dùng sức. Lúc này chẳng biết Mèo Đen từ đâu xuất hiện, “Đại nhân, chúng ta phải đi thôi.”
Cùng lúc nói chuyện, cô nghe được âm thanh la hét hoảng sợ, mơ hồ còn nghe được âm thanh ‘Cháy rồi’, ‘Cứu mạng’.
cô nghiêng đầu nhìn lại, chỗ đó không phải tòa nhà của Tô tướng quân sao?
Tô Tầm phóng hỏa đốt tòa nhà của Tô tướng quân. Ngẫm lại, đây quả thật là thủ đoạn anh có thể sử dụng. Đối với bất kỳ ai, anh đều dùng thủ đoạn độc ác, dầu người đó là người cha ruột thịt của anh.
“Giờ đi đâu đây?”
Tô Tầm ôm Nguyễn Kiều Kiều lên xe, Tiểu Manh đã vắt khăn lông đưa tới. Nguyễn Kiều Kiều lau mặt, cảm thấy cả người mình đều bẩn, còn có mùi phân.
Nếu có thể, cô thực sự muốn tắm rửa.
Hơn nữa, Tô Tầm ôm cô như thế, anh chẳng có chút ghét bỏ cô ư?
Sắc mặt anh thản nhiên, nhưng mặt mo của Nguyễn Kiều Kiều thoáng đỏ ửng.
“Đại nhân, tôi không thối sao?”
Tô Tầm thành thực gật đầu, “Rất thối.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều vô cùng bấc đắc dĩ, “Tôi cũng đâu muốn, nhưng Tô tướng quân rất tuyệt tình, nhốt tôi vào chỗ ngay cả nhà vệ sinh cũng chẳng có, anh không biết...”
Nguyễn Kiều Kiều còn muốn phát tiết cảm xúc, tiến sĩ Gấu ở bên cạnh đã chịu không nổi. Ông trợn mắt, che mũi, ghét bỏ nói: “cô Mèo ơi, cô đừng nói nữa. cô có còn là phụ nữ không? Mời cô lịch sự một chút được không? Gì mà phân này nọ, nghe đã thấy ghê, cô còn nói ra...”
“Ông không thích có thể đi ra ngoài.”
Cuối cùng, tiến sĩ Gấu thực sự bị Tô Tầm đuổi xuống xe. Dọc đường đi, ông đều lải nhải mỗi một việc.
“Đúng là không nên dạy Tô Tầm biết yêu. rõ là trọng sắc khinh bạn đến mức người và thần đều căm phẫn.”
Nguyễn Kiều Kiều tắm táp, đổi quần áo xong rốt cuộc mới thấy sạch sẽ thoải mái.
Tô Tầm không dừng ở thành Nhân Loại quá lâu, đợi sau khi Nguyễn Kiều Kiều thu dọn rồi, dẫn cô lên đường luôn. Vẫn giống như trước đây, Mèo Đen đi đằng trước dò đường.
Tiểu Manh và Chuột Đệ chưa tới, hình như Tô Tầm có sắp xếp khác. Nên trên đường đi chỉ có tiến sĩ Gấu, Cẩu Bất Lý và cô.
Thân thể Tiểu Bạch yếu ớt, bị cho ở lại thành Nhân Loại.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Tới chỗ Thú vương tìm Liễu Như Yên.”
Thực tế, đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi Tô Tầm thăng chức. Mặc dù anh cực kỳ không muốn nhận, song chính vì là đầu tiên, nên cần phải xử lý ổn thỏa.
Khi bọn họ còn chưa tới chỗ Thú vương, Mèo Đen đã dò la được tin tức. Quả nhiên là Mary Sue sét đánh ngập trời[1].
[1] Nguyên văn là: “天雷滚滚” – thiên lôi cổn cổn, là ngôn ngữ mạng, đại ý là sự kiện vô cùng ngoài ý muốn, khó giải thích hoặc vô cùng khó chịu.
Thời gian ngắn như vậy, Liễu Như Yên lại dụ dỗ thêm một nam chính, quả nhiên là trời định mà. Bất kỳ nam chính nào cũng đều thích cô ta.
Nghe nói, Liễu Như Yên và Thú vương đã làm một màn nóng bỏng.
“Cho nên, chúng ta có cần người này nữa không?”
Hình như thái tử vẫn còn rất để tâm tới Liễu Như Yên, nếu biết cô ta và Thú vương đã lén phén với nhau chẳng biết có cảm tưởng gì.
Thái tử nghĩ sao cô không biết, nhưng suy nghĩ của Liễu Như Yên, có lẽ cô rõ rồi.
Vì Thú vương và Tô Tầm xem như quen biết đã lâu, cũng nghe nói việc Tô Tầm thăng chức nên khônglàm khó anh, trực tiếp để anh tiến vào.
“Tôi biết cậu nhất định trở lại. Sao nào, hắn đồng ý lấy cái gì ra đổi người phụ nữ của hắn?”
Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Thú vương, “Người phụ nữ của hắn? anh chắc chứ?”
Thú vương lại chẳng biết xấu hổ, nhìn Liễu Như Yên ở cách đó không xa, dịu dàng cười, “Lâu rồi tôi không nếm thử mùi vị của phụ nữ loài người, cũng không tồi. Đặc biệt là cô ấy thích một số thứ phong hoa tuyết nguyệt, lúc giận dỗi cũng cực kỳ đáng yêu làm tôi thấy rất mới mẻ.” Cuối cùng, Thú vương còn ý nhị bỏ thêm một câu, “Như vậy mới là phụ nữ.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh nghe mà trố mắt nghẹn lời. Đây là nguyên nhân cái gọi là nữ chính đánh hạ nam chính? Cảm giác mới mẻ?
“hắn chỉ bảo tôi tới xem thử cô ta đang ở đâu, cũng chẳng nói dẫn cô ta trở về.”
“thật hả?”
rõ ràng Thú vương không chút bất ngờ, “hắn vẫn tuyệt tình như vậy. Có điều cô gái xinh đẹp thế, hắnthực sự nhẫn tâm để lại ổ thú của tôi sao?”
Tô Tầm chỉ vài mấy người thú nam đang xum xoe Liễu Như Yên, “Tôi thấy cô ta thích ứng rất tốt.”
Thú vương bật cười, “Thôi cũng được. đi thôi, nếu cậu đã tới thì chúng ta tụ họp một chút đi.”
Khi Thú vương và Tô Tầm đi nhậu nhẹt, chẳng biết từ lúc nào Liễu Như Yên đã chạy tới trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.
cô ta với hai mắt đẫm lệ, cằm nhọn hẳn, dường như... gầy đi rồi?
“cô Mèo ơi, các người đã tới... cuối cùng các người đã tới.”
Nhìn vành mắt ấy ngậm nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, Nguyễn Kiều Kiều vội vàng lui về sau một bước, “cô, có gì nói chuyện đàng hoàng, không được khóc.”
Nhưng vừa dứt lời, Liễu Như Yên đã oa một tiếng khóc lên.
cô ta đau thương run rẩy khóc một lúc lâu, rốt cuộc mới ngẩng đầu, lau nước mắt nói: “Là hắn kêu dẫn tôi về ư? Tôi biết ngay hắn sẽ không tuyệt tình vậy mà.”
“...” Rốt cuộc cô ta từ chỗ biết.
rõ ràng nội dung truyện đã lệch 180 độ. Phản diện không phải phản diện nữa, nam chính hình như cũng chẳng chính diện như thế, tại sao nữ chính vẫn Mary Sue vậy?
Trong nháy mắt, Nguyễn Kiều Kiều dường như muốn lay đầu Liễu Như Yên, xem thử trong đầu cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì?
Trái lại Liễu Như Yên rất cảm động, nước mắt rơi lộp độp.
“Tôi chịu nhục cuối cùng cũng đợi được ngày này. Các người dẫn tôi về đi, tôi không bao giờ muốn ở nơi này nữa.”
Nhịn hồi lâu, Nguyễn Kiều Kiều mới thốt ra một câu.
“Tôi cho rằng cô sống ở đây rất tốt.” Ánh mắt cô rơi trên người mấy người thú còn đang liếc mắt đưa tình với Liễu Như Yên, “Bọn họ đều rất thích cô.”
Lời còn chưa dứt, Liễu Như Yên lại bắt đầu khóc như mưa.
“cô biết cái gì? Thú vương không phải là con người! hắn căn bản không quan tâm, hắn có vợ rồi. hắncòn đưa tôi cho thuộc hạ của hắn. Người như vậy, người thú như vậy, tôi còn ở lại đây làm gì?”
Thú vương có vợ rồi?
Việc này vẫn khiến Nguyễn Kiều Kiều bất ngờ, trong nguyên tác đâu có chuyện đó.
Chẳng phải Thú vương là xử nam thuần khiết sao? Chơi Liễu Như Yên một lần đã yêu. Sao thế này? Nội dung truyện đi theo hướng khác rồi.
Liễu Như Yên khóc càng ác liệt hơn, “Giờ tôi mới biết người đàn ông tôi yêu nhất là ai? Tôi đã quyết định, tôi phải dốc hết khả năng của tôi trợ giúp hắn. Tôi muốn trở thành người phụ nữ duy nhất có thể đứng bên cạnh hắn.”
Nhìn Liễu Như Yên nghiêm trang nói xong, Nguyễn Kiều Kiều thực sự không dễ phá vỡ mộng đẹp của côta. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên huyên náo, cô ngẩng đầu nhìn.
Giữa sân xuất hiện một người phụ nữ với tư thái mạnh mẽ, mái tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn kết hợp với dung mạo vừa xinh đẹp vừa kiên nghị, màu da bánh mật sáng bóng đàn hồi, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Người thú nữ thật khí chất á!
đã quen mắt với người đẹp ngực to mông nở ở thế giới này, giờ xuất hiện một người đẹp khí chất thế, khiến người ta sáng mắt mà.
Khi Nguyễn Kiều Kiều đang quan sát, lại phát hiện cả người Liễu Như Yên run rẩy.
“cô sao vậy?”
“cô ta là Thú vương phi.”
“...”
Tuyệt đối không ngờ, vợ của Thú vương hóa ra là một cô gái soái thế. Hơn nữa, duyên cùng giới của Thú vương phi có vẻ tốt hơn duyên khác giới.
Vì bên cạnh Thú vương phi có mấy cô người thú xinh như hoa vây quanh, dáng dấp đó làm Nguyễn Kiều Kiều cảm thán một câu.
“trên đời này lại có cô gái soái thế, nhìn nữa chắc tôi cong mất thôi.”
cô tự nhủ xong không chút nào phát hiện Liễu Như Yên ở sau lưng chợt đờ người, “cô vừa nói gì?’
“không có gì?”
Nguyễn Kiều Kiều thu lại nụ cười, “Tôi tới chỗ Tô Tầm xem thử.”
Liễu Như Yên còn định bắt lấy Nguyễn Kiều Kiều, nhưng đối phương đã nhanh nhẹn chạy đi.
cô ta nhìn bóng người biến mất, một lát sau mới lầm bầm, “Lời lẽ cô ta vừa nói, rõ ràng giống mình ngày trước. Lẽ nào...”