Chương 996:
Thấy anh ta không nói lời nào, Phó Mặc Tranh ôm cổ của anh ta rồi đung đưa: “Lâm Bạc Thâm, được không?”
“Được rồi, Mặc Mặc”
Lâm Bạc Thâm ôm ngang người cô ấy, sau đó đặt trên giường: “Nên đi ngủ thôi, đừng làm loạn nữa, nhé?”
“Em không muốn ngủ… trừ khi anh đồng ý với em thêm một điều nữa…
Lâm Bạc Thâm không biết nên cười hay nên khóc, anh ta giơ tay ấn vào xương mày, không ngờ khi say cô ấy sẽ khó dỗ như vậy: “Còn chuyện gì nữa?”
Đầu ngón tay mềm mại của cô gái áp lên bờ môi mỏng của anh ta, sau đó tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo: “Sau này không được để cho Tăng Lê hôn anh nữa, những người phụ nữ khác cũng không được, chỉ có em mới có thể hôn anh thôi!”
Lâm Bạc Thâm không hề nghĩ ngợi gì, bờ môi mỏng thốt ra một chữ: “Được.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh lập tức nở nụ cười tươi như hoa, sau đó cuộn chăn lên rồi chui vào bên trong.
Tất cả mục tiêu đều đã đạt được rồi, cô ấy vui đến nỗi quên cả trời đất.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô gái bọc thành một quả bóng tròn, anh ta dùng bàn tay to lớn của mình vỗ về cô ấy qua lớp chăn: “Ngủ ngon, Mặc Bảo”
Lâm Bạc Thâm đóng cửa phòng lại, sau đó ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng anh ta lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Trái tim anh ta đang sôi sục vì cô ấy.
Trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời, Lâm Bạc Thâm không cảm thấy sôi sục nhiều lắm, cho đến tận bây giờ cũng chỉ có ba lần.
Một lần là khi Lâm Bạc Thâm nhận được giấy báo trúng tuyển của khoa Luật Đại học Đế Đô, một lần là khi anh ta đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, sau khi cánh cửa phòng mổ phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi đến trước mặt Lâm Bạc Thâm và nói rằng ca phẫu thuật của mẹ anh ta rất thành công.
Còn một lần khác chính là đêm nay, một cô gái với trái tim ngây thơ đã nói với Lâm Bạc Thâm rằng, anh ta là một người đặc biệt trong trái tim của cô ấy, cô ấy sẽ mãi mãi thích anh ta, và anh ta là của cô ấy.
Không quan tâm đến sự nghèo khó của Lâm Bạc Thâm, cũng không quan tâm đến thân thế nghèo hèn của anh ta, chỉ đơn giản là thích anh ta mà thôi.
Năm Lâm Bạc Thâm mười bảy tuổi, bố anh ta đã phải ngồi tù vì một vụ bắt cóc, lúc đó anh ta đang tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vụ án bắt cóc đó đã gây chấn động toàn bộ Bắc Thành, thậm chí là cả nước, anh ta và mẹ đều hận người đàn ông đó đán thấu xương, người đàn ông đó đã khiến bọn họ không thể ngẩng đầu làm người trước mặt hàng xóm láng giềng, khiến anh ta không thể phát huy hết khả năng trong kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó bỏ lỡ cơ hội bước chân vào ngôi trường đại học mà anh ta mơ ước từ lâu.
Lâm Bạc Thâm đã trải qua năm đó như thế nào, anh ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Mười bảy tuổi, khi mà cuộc sống của một thiếu niên bình thường chỉ vừa mới bắt đầu, thì cuộc của anh ta lại phút chốc trở nên u ám, giống như bị thượng đế kết án tử hình, cuộc đời trải qua bước ngoặt lớn như vậy, lớn đến nỗi không thể sinh ra ý tưởng muốn thay đổi của Lâm Bạc Thâm, dường như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng về phía đối lập với anh ta. những lời bịa đặt vô cớ có thể hủy diệt hy vọng tiếp tục sống của một người.
Anh ta và mẹ mình buộc phải chuyển ra khỏi con hẻm nơi mà họ đã từng sống, đến một nơi mà chẳng có ai quen biết họ.
Lâm Bạc Thâm bắt đầu chăm chỉ học lại, mùa hè, chân đầy vết sưng cho bị muỗi đốt nhưng anh ta chưa từng nhăn mày một lần nào; mùa đông thì lạnh đến thấu xương, nhưng không hề có bất kỳ cơn lạnh nào có thể so sánh được với trái tim của anh ta.
Với một trái tim nguội lạnh như sắt, cuối cùng anh ta đỗ vào khoa Luật của Đại học Đế Đô với thành tích hạng nhất toàn thành phố.
Anh ta theo học khoa luật là để nhắc nhở và răn đe bản thân không được làm kẻ hèn hạ như bố mình, hơn nữa càng vì để những kẻ hèn hạ như bố anh ta không thể làm ngơ trước pháp luật, cuối cùng phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Sau đó, Lâm Bạc Thâm nghiên cứu về tài chính để kiếm tiền nhanh hơn, sau đó thay đổi điều kiện sinh hoạt của anh ta và mẹ mình.
Lâm Bạc Thâm thừa nhận rằng trái tim của mình đã bị đóng băng bởi cuộc đời từ lâu, nguội lạnh như một viên đá cứng đờ.
Nhưng không ngờ rằng, hóa ra Lâm Bạc Thâm vẫn gặp được một người, vào khoảnh khắc cô ấy đứng chắn trước mặt anh ta, dùng cơ thể bé nhỏ của mình để che chở anh ta mà không cần bất cứ lý do nào, mùa đông giá rét trong thế giới của Lâm Bạc Thâm đã tan biến, ánh sao trở nên lấp lánh rực rỡ.
Phó Mặc Tranh ngủ li bì.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là ba giờ chiều.