Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 994




Chương 994:

 

Lâm Bạc Thâm nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mang theo cả tiếng khóc nức nở của cô ấy, anh ta không khỏi cảm thấy đau lòng, khẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đang dựa vào bên cổ mình.

 

“Là tôi không xứng đáng.”

 

Anh ta cần phải cố gắng, phải cực kỳ cố gắng thì mới không phải ngước nhìn cấp bậc mà cô ấy đang đứng. Có lẽ cho dù phấn đấu gian khổ cả đời thì anh ta cũng không thể nào có được điều kiện như Phó Mặc Tranh vốn có, đó là đứng tại một vị trí rất cao.

 

Chú chim tự do bay lượn trên bầu trời cao, làm sao có thể nhìn trúng con cá nhỏ bé thấp kém trong hồ nước được.

 

Cô gái sau lưng sụt sịt mũi, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Lâm Bạc Thâm… Anh hỏi em có thể thích anh trong bao lâu… Nếu như em nó em có thể thích anh mãi mãi thì sao? Em vô cùng nghiêm túc… Em thật sự vô cùng nghiêm túc…”

 

Nhưng Phó Mặc Tranh chỉ mới mười tám tuổi, hào quang rực rỡ của cô ấy chỉ mới bắt đầu, thậm chí cuộc sống tuyệt vời của cô ấy còn chưa bắt đầu. Hiện tại câu nói thích của Phó Mặc Tranh, đợi đến năm năm, bảy năm hay mười năm sau, sau đó quay đầu nhìn lại đoạn tình cảm mà cô ấy dành cho anh ta, liệu Phó Mặc Tranh sẽ cảm thấy không đáng, chỉ như một trò đùa hay không.

 

Tại cấp bậc mà Phó Mặc Tranh đang sống có rất nhiều người xuất sắc, hoàn cảnh gia đình khá giả, nhất định anh ta không phải là người xuất sắc nhất mà Phó Mặc Tranh từng thấy, cô ấy tốt như vậy, tốt đến nỗi Lâm Bạc Thâm không dám xúc phạm bừa bãi.

 

“Tranh Tranh.” Lâm Bạc Thâm hạ giọng, gọi tên người trên lưng mình.

 

‘Vốn tưởng rằng Phó Mặc Tranh không nghe thấy, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại nói một tiếng “vâng” mơ hồ.

 

“Em xứng đáng với những điều tốt hơn”

 

Bàn tay nhỏ bé đang vòng qua cổ Lâm Bạc Thâm lại siết chặt hơn, cô gái trên lưng anh ta mơ hồ nói: “Nhưng em chỉ thích anh. Lâm Bạc Thâm, em chỉ thích anh mà thị Trong tình yêu, nào có ai tốt hơn ai chứ, cũng không tồn tại điều gì xứng đáng ngoại trừ Lâm Bạc Thâm, hiện tại cô ấy chỉ thích Lâm Bạc Thâm, cũng chỉ cần một mình anh ta mà thôi!

 

Trên đường về, Phó Mặc Tranh không hề ngoan ngoãn chút nào, cô ấy nhích tới nhích lui trong ngực của Lâm Bạc Thâm.

 

Vất vả lắm mới có thể ôm Phó Mặc Tranh trở về nhà, sau khi đặt cô ấy nằm trên giường của mình, anh ta khế dỗ dành: “Nằm ngoan nhé, tôi đi lấy chậu nước ấm”

 

Phó Mặc Tranh nằm xiêu vẹo trên giường, cho dù ngủ như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

 

Đến khi Lâm Bạc Thâm lấy một chậu nước ấm từ trong phòng tắm ra, anh ta phát hiện người trên giường đã biến mất.

 

“Phó Mặc Tranh?”

 

Lâm Bạc Thâm bước tới đó nhìn, cô gái này đã lăn xuống mặt đất, dùng hai tay ôm đầu gối, Lâm Bạc Thâm ngồi ở bên cạnh giường, nhìn anh ta bằng vẻ kinh ngạc.

 

Lâm Bạc Thâm đặt chậu nước ấm trong tay xuống, anh ta quỳ một gối xuống mặt đất, sau đó cúi người nhìn cô ấy, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”

 

Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái lẩm bẩm, sau đó duỗi ngón tay chỉ lên trán, trong đôi mắt đen láy như có sương mù, cô ấy nói bằng giọng lanh lảnh: “Đập vào đầu rồi, đau đầu quá!”

 

Lâm Bạc Thâm sửng sốt, vội vàng kiểm tra, đưa tay chạm vào chỗ đó.

 

Sau khi uống say, trông Phó Mặc Tranh càng giống một đứa trẻ hơn, cô ấy làm nũng chui vào trong ngực anh ta, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ xát, sau đó nói: “Đau quá, hu hu.”

 

Khi còn nhỏ, mỗi lần Phó Mặc Tranh bị ngã, bố và mẹ đều sẽ thổi cho cô ấy, ngay cả ông nội cũng vậy, tất cả mọi người trong nhà đều đau lòng cho cô ấy, mọi người đều thích Phó Mặc Tranh, nhưng chỉ có Lâm Bạc Thâm không thích cô ấy.

 

Càng nghĩ lại càng cảm thấy tủi thân.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sắp khóc của cô ấy, tưởng rằng Phó Mặc Tranh khóc vì đau nên anh ta đưa tay ôm cô ấy, sau đó cúi đầu thổi nhẹ vào trán cô ấy: “Còn đau không?”

 

“Hôn một cái.”

 

Bàn tay nhỏ bé của cô gái trong ngực nắm chặt lấy áo sơ mi của anh ta, sau đó làm nũng, hơn nữa còn ngước đôi mắt đen láy đãm nước mắt lên nhìn Lâm Bạc Thâm, nhìn đến nỗi trái tim anh ta lập tức mềm nhữn như nước, cuối cùng không còn cách nào để tiếp tục thờ ơ với cô ấy được nữa.

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu, hôn một cái lên trán cô ấy.

 

“Hôn thêm một cái nữa.”

 

Vậy mà người nào đó say rượu lại được đăng chân lân đăng đầu, điều này khiến Lâm Bạc Thâm phải mở mang tầm mắt.

 

Nếu anh ta không hôn, cô gái đang khóc lóc trong ngực sẽ tiếp tục ầm ĩ, giày vò anh ta, cô ấy cọ xát lung tung trên người Lâm Bạc Thâm, cọ đến tận khi cả người anh ta đều cảm thấy bực bội!