Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 990




Chương 990:

 

“Phó Mặc Tranh, em đừng trêu chọc anh, anh không có thời gian chơi đùa với em như khi ở Mỹ đâu”

 

Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy chằm chằm, bộ dáng nghiêm túc lại lộ ra cay nghiệt quyết tuyệt, trong lời nói đầy cảnh cáo.

 

Giữa anh ta và cô ấy có một khoảng cách rất lớn, cuối cùng thì hai người cũng là người của hai thế giới.

 

Cô giống như đám mây trên trời không dính khói lửa thế gian, mà anh ta chỉ là bùn đất nghèo hèn.

 

Hoàn cảnh sống của anh ta, bố mẹ của anh ta và cả những chuyện mà anh ta đã trải qua…. Mọi thứ đều khác biệt, cho nên cuộc đời anh ta không thể tự ý làm bừa, tùy hứng buông thả như cô ấy được.

 

Cô ấy là bông hoa hồng được nuông chiều nuôi dưỡng trong nhà kính, cô ấy lớn lên dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng ngàn dặm.

 

Giữa bọn họ chỉ có sự không xứng.

 

Phó Mặc Tranh nuốt một ngụm nước bọt, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng kinh khủng như thế này của Lâm Bạc Thâm.

 

Nhưng Phó Mặc Tranh là con gái cưng của trời, cô ấy không hề thiếu sự can đảm.

 

Tròng mắt của cô ấy chăm chú ngửa đầu nhìn anh ta: “Ai chơi đùa với anh? Em đang rất nghiêm túc đấy!”

 

Nhiệt tình và yêu thích của mình bị anh ta xem như trò đùa khiến cô ấy không khỏi ấm ức, cặp mắt to của cô ấy nhìn anh ta dần dần có sương mù, khóe mắt hồng hồng nhìn rất là tủi thân.

 

Sắc mặt Lâm Bạc Thâm vẫn lạnh lùng như cũ: “Em nói em thích anh, vậy em hãy chứng minh cho anh xem, em thích anh bao nhiêu đi?”

 

Giọng điệu của Lâm Bạc Thâm rõ ràng đầy cay nghiệt và bắt bẻ.

 

Nhưng Phó Mặc Tranh vì câu nói kia của anh ta mà khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

 

Cô gái dùng bàn tay nhỏ kéo áo sơ mi màu xanh nhạt của anh ta, sau đó khập khiễng chạm làn môi mềm mại hôn lên cái căm của người đàn ông đẹp trai Một nụ hôn như chưồn chuồn lướt nước, xem như chứng minh cô ấy rất thích rất thích anh ta.

 

“Thế này… thế này có được không?”

 

Thâm nhập sâu hơn, cô ấy lại không làm được. Dù da mặt cô ấy có dày thì cũng là một cô gái, nên vẫn cần phải rụt rè.

 

Bất chợt Lâm Bạc Thâm giữ chặt hai cánh tay của cô ấy, nâng đầu cô ấy lên để lưng cô dán chặt vào giá sách, mắt đen sắc bén của anh ta như chim ưng đang nhìn con mồi nhỏ trong ngực mình.

 

“Em có biết cái gì là sự yêu thích giữa những người trưởng thành không?”

 

Người đàn ông cúi đầu, bá đạo hung hăng rồi mạnh mẽ cướp môi của cô ấy. Động tác không một chút dịu dàng nào, thậm chí phải nói là thô bạo.

 

Phó Mặc Tranh bị hù dọa, cô giấy giụa theo bản năng, nhưng người đàn ông quá bá đạo, càng tiến một bước công thành đoạt đất.

 

Trên môi vừa nóng vừa đau, khó mà hít thở.

 

Tăng Lê đứng ở cách đó không xa đã trông thấy một màn này, sách trong tay cô ta rơi trên mặt đất.

 

“Bụp” một tiếng.

 

Tăng Lê vừa mờ mịt vừa khiếp sợ thốt lên một tiếng xoay lưng lại với người đàn ông của mình, cô ta muốn xác định đó có phải là Lâm Bạc Thâm hay không?

 

“Bạc Thâm… ?”

 

Động tác của Lâm Bạc Thâm ngừng lại.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh vừa đỏ vừa thẹn, thừa dịp Lâm Bạc Thâm buông mình ra, thì cô ấy vội vàng đẩy người đàn ông đang ép mình ra, sau đó bỏ chạy không dám quay đầu.

 

Lúc Lâm Bạc Thâm xoay người, đáy mắt Tăng Lê không hề giảm đi sự ngạc nhiên.

 

“Bạc Thâm, anh… “

 

Mặc kệ Tăng Lê nói, Lâm Bạc Thâm xoay người nhặt cuốn sách bị rơi trên đất lên, còn có một chiếc vòng tay mà Phó Mặc Tranh đã đánh rơi.

 

Phó Mặc Tranh chạy vào trong toilet, cô ấy mất một hồi lâu để bình tĩnh.

 

Môi của cô ấy bị Lâm Bạc Thâm cắn nát nên hơi đau.