Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 988




Chương 988:

 

Phó Mặc Tranh trừng mắt nhìn Diệp Duy, thấp giọng nói: “Cậu gọi họ tới làm gì?”

 

“Chẳng lẽ cậu muốn thấy Lâm Bạc Thâm bị Tăng Lê cướp mất sao?”

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê tới thì Diệp Duy nháy mắt mấy cái với bọn họ, mời chào một cách nồng nhiệt: “Chào đàn anh Lâm, đàn chị Tăng, hay là chúng ta cùng nhau học đi. Đúng lúc em và Mặc Tranh gặp vài chỗ khó trong quá trình học, cần hai người dạy bảo thêm”

 

Tất nhiên Tăng Lê không vui nói: “Đây không phải là nơi thích hợp.

 

Học ở thư viện vẫn nên ít người thôi, bốn người cùng nhau học nói không chừng họp thành tiệc trà luôn đó”

 

Trên mặt Diệp Duy vẫn cười ha hả, nhưng trong lòng cô ấy lại đang nghiến răng nghiến lợi: Lòng dạ của người phụ nữ này quá thâm sâu!

 

“Sao lại thành tiệc trà chứ, chỗ này của chúng em làm gì có trà! Đàn chị, có phải chị không muốn dạy học cho chúng em không?”

 

Diệp Duy hỏi ngược lại, Tăng Lê lại không thể nói gì.

 

Diệp Duy thấy Tăng Lê không nói gì nữa, nên lập tức đứng dậy nhấn Lâm Bạc Thâm ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh: .. .

 

Diệp Duy lại lôi kéo Tăng Lê ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận chặt chẽ nói: “Đại thần Lâm, Tranh Tranh học toán rất tệ, anh dạy một chút đi. Đúng lúc em có mấy vấn đề về tài chính cần đàn chị giúp đỡ”

 

Tăng Lê tức giận trừng Diệp Duy một cái nhưng lại không thể làm gì.

 

Diệp Duy nghịch ngợm thè lưỡi với cô ta rồi làm bộ hỏi: “Đàn chị, có được không?”

 

Tăng Lê nhìn thoáng qua Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh ngồi cạnh nhau, cô ta không có cam lòng nhéo ngón tay nói: “Được chứ”

 

Phó Mặc Tranh hoàn toàn không có cách nào coi nhẹ Lâm Bạc Thâm đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt cô ấy không yên, nhịp tim cũng bắt đầu gia tốc.

 

Lâm Bạc Thâm lạnh nhạt như nước, ánh mắt rơi vào sách toán học và sách bài tập, rất tự nhiên hỏi: “Em không biết làm đề nào?”

 

“Cái này, còn có cái này nữa”

 

Phó Mặc Tranh tùy tiện chỉ đại.

 

Lâm Bạc Thâm kiên nhẫn giảng giải cho cô ấy: “Cái này rất dễ, em cứ dùng hàm số lượng giác để giải quyết. . “

 

Khi anh ta đến gần thì có mùi cỏ xanh và mặt trời trên quần áo cực kỳ mát lạnh dễ ngửi sộc đến. Phó Mặc Tranh chỉ lo nhìn sườn mặt của anh ta, về phần anh ta nói gì thì cô không nghe lọt tai.

 

Cho đến khi Lâm Bạc Thâm giảng giải xong mới nhìn vào cô ấy hỏi: “Có hiểu không?”

 

“…. Hiểu, đã hiểu”

 

Bốn mắt trùng hợp nhìn nhau, một người trầm ổn thâm thúy, còn một người bối rối lúng túng.

 

Cặp mắt kia của Lâm Bạc Thâm quá bình tĩnh, có lẽ là do anh học pháp luật và tài chính, cho nên cặp mắt kia cứ luôn có thể nhìn thấu lòng người khác, khiến cô chột dạ.

 

“Anh giải lại một lần, em hãy nghiêm túc nghe.”

 

Phó Mặc Tranh vội vàng gật đầu “vâng vâng dạ dạ”, lúc này cô ấy mới thật sự chú ý nghe giảng.

 

Còn bên này thì Tăng Lê thường xuyên ngẩng đầu để ý Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh.

 

Tất nhiên Diệp Duy cũng chú ý tới ánh mắt của cô ta, cô ất tới gần nhỏ giọng nói với Tăng Lê: “Đàn chị, chị xem đàn anh Lâm rất có kiên nhãn với Tranh Tranh nhỉ? Em thấy hình như đàn anh Lâm có ý gì đó với Tranh Tranh ấy, chị cảm thấy thế nào?”

 

Tăng Lê bỏ bút xuống bàn ấn vào trong lòng bàn tay rồi lạnh nhạt nói: “Nếu Bạc Thâm biết nói lời đường mật, sao đến tận bây giờ cũng không có bạn gái chứ?”

 

Diệp Duy dùng đầu bút chọt cắm xem thường: “Em thấy hẳn là chưa gặp được cô gái mình thích thôi. Lần trước đàn anh Lâm và Tranh Tranh còn cùng nhau đi xem phim vào buổi tối đất, à đúng rồi, anh ấy còn dẫn Mặc Tranh về nhà qua đêm. Đây không phải thích thì là gì?”

 

Tăng Lê nghe xong thì vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta thề thốt phủ nhận: “Điều đó là không thể nào, Bạc Thâm không phải là người như vậy.

 

Sao anh ấy lại tùy tiện dẫn một cô gái về nhà qua đêm được?”