Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 977




Chương 977:

 

Nghe anh nói vậy cô gái nhỏ lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thằng vào anh, hé môi lộ ra mấy cái răng nho nhỏ xinh xắn, vô cùng hồn nhiên thoải mái cười nói: “Anh không sao là tốt rồi”

 

Lâm Bạc Thâm cố gắng kìm nén ý muốn giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ trước mặt mình một cái.

 

‘Yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống.

 

Tăng Lê lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Bạc Thâm, chúng ta nên đi thôi.

 

Buổi chiều còn phải đi gặp thầy Đinh nữa đấy”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ cúi đầu xuống, nhìn qua có chút lạnh nhạt không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn đi với Tăng Lê.

 

Đúng lúc này Phó Mặc Tranh nhận được điện thoại của Diệp Duy, cô ấy hỏi cô đang ở đâu rồi, còn nói sẽ gặp cô ở căn tin.

 

Phó Mặc Tranh nhanh chóng tới căng tin, sau khi cô và Diệp Duy xếp hàng lấy cơm xong xuôi, lại nhìn thấy Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê ở đó.

 

Phó Mặc Tranh và Diệp Duy dày mặt bưng khay thức ăn đi đến chỗ bọn họ.

 

Diệp Duy hỏi: “Đại thần, chỗ này không có ai ngồi chứ ạ?”

 

“Không có ai đâu.”

 

Phó Mặc Tranh và Diệp Duy lập tức ngồi xuống.

 

Vốn là Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê vốn ngồi đối diện nhau, bây giờ Phó Mặc Tranh đi tới ngồi bên cạnh Lâm Bạc Thâm, Diệp Duy bên cạnh Tăng Lê.

 

Tăng Lê không còn tý khẩu vị nào nữa, hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến làm tâm trạng vốn vui vẻ của cô ta chẳng còn lại gì.

 

Phó Mặc Tranh vừa ăn cơm, vừa hất cằm, hừ một tiếng. Dù sao thì bây giờ cô cũng đã biết cô ta chả phải bạn gái của Lâm Bạc Thâm, dựa vào đâu mà cô ta dám không cho phép người khác cạnh tranh công bằng?

 

Hơn nữa, chính bản thân Lâm Bạc Thâm không cảm thấy cô phiền phức, thì Tăng Lê có tính là gì chứ? Sao có thể ép buộc cô rời đi được?

 

Bầu không khí xấu hổ đến lạ lùng.

 

Diệp Duy ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện ngày hôm nay, bọn em muốn gửi lời cảm ơn tới Lâm đại thần. Tranh Tranh, hôm nào đó cậu phải mời anh ấy một bữa đấy!”

 

Phó Mặc Tranh còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Bạc Thâm đã lên tiếng từ chối: “Ăn cơm thì không cần”

 

Mãi đến lúc này, tâm trạng Tăng Lê mới coi như tốt lên một chút, cô ta biết Bạc Thâm không có tí hứng thú nào với cô gái năm nhất này, chỉ coi cô là bạn học đơn thuần không hơn không kém.

 

Tăng Lê nhìn trong khay của Lâm Bạc Thâm thấy tất cả đều là rau dưa, lập tức gắp một miếng gà từ khay của mình đặt qua khay của Lâm Bạc Thâm.

 

“Bạc Thâm, anh ăn nhiều một chút”

 

Phó Mặc Tranh: “…”

 

Thế mà Tăng Lê lại dám dùng đôi đũa cô ta đang ăn cơm, cứ như vậy gắp miếng gà trong khay của cô ta đưa cho Lâm Bạc Thâm. Thật sự tự coi chính mình là bạn gái của Lâm Bạc Thâm đấy ư!

 

Vừa nãy Lâm Bạc Thâm đã nói với thầy giáo già trong phòng y tế rồi mà, Tăng Lê không phải bạn gái của anh ấy!

 

Phó Mặc Tranh căm giận đảo qua đảo lại cơm trong khay, không muốn ăn cái gì hết.

 

Thế nhưng vẫn còn may, cho đến tận lúc Lâm Bạc Thâm ăn cơm xong, cũng không hề động tới miếng gà Tăng Lê gắp cho anh.

 

Cơm nước xong xuôi, sau khi từ căng tin đi ra ngoài, Phó Mặc Tranh và Diệp Duy nói lời tạm biệt với bọn họ, bốn người tách ra mỗi người đi một ngả.

 

Nhưng tâm trạng của Phó Mặc Tranh lại rất tốt.

 

Diệp Duy thấy cô có chút không đúng lắm bèn nói: “Tranh Tranh, cậu lại làm chuyện xấu gì rồi hả? Sao tớ lại có cảm giác tâm trạng của cậu tốt một cách bất thường nhé.”

 

Tốt đến mức muốn hát luôn đây này.

 

Ban nãy có Tăng Lê ở đây, làm sao cô có thể vui vẻ cho được.

 

Phó Mặc Tranh tự tin nói: “Không quá hai mươi tư tiếng nữa, chắc chắn Lâm Bạc Thâm sẽ chủ động liên hệ với tớ”