Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 972




Chương 972:

 

“Ôi trời… Tranh Tranh, cậu vậy mà lại đi thích một tên con trai cung Bò Cạp! Con trai cung này chính là kẻ thù của tất cả phái nữ đấy!”

 

Bình thường Phó Mặc Tranh rất ít khi nghiên cứu về các chòm sao, chỉ nghe nói qua con trai thuộc chòm sao này tương đối tương đối lạnh lùng cao ngạo.

 

Diệp Duy nói sinh động như thật: “Con trai cung Bò Cạp thường có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa sức hút mãnh liệt một cách kỳ lạ, anh ta thích ngồi một mình trong góc, dùng ánh mắt nhìn thấu thế gian để quan sát cậu, đánh giá cậu. Bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lạnh nhạt lại khó tính. Rất khó để hòa hợp”

 

Phó Mặc Tranh vừa uống vào một ngụm sữa đậu nành, mém chút nữa đã phun ra: “Quá chuẩn luôn. Diệp Duy, cậu cứ như thầy bói ấy!”

 

“Tranh Tranh, đừng nói chị em không nhắc nhở, loại con trai này tâm cứng như đá, cho dù cậu có sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc đã rung động được anh ta đâu. Hơn nữa, con trai cung Bò Cạp trong tình yêu rất dễ làm tổn thương đối phương chỉ vì tính chiếm hữu quá cao, có vẻ đại thần họ Lâm này không hợp với cậu đâu, người mà tớ nói thích hợp với cậu hơn đó.”

 

Phó Mặc Tranh liếc cô một cái: “Đang phân tích Lâm Bạc Thâm, sao lại chuyển hướng sang Cố Đình Xuyên rồi. Tớ và anh ấy từ thời cởi truồng tắm mưa đã cùng nhau lớn lên, tớ chỉ xem anh ấy như anh trai mà thôi. Với lại, Cố Đình Xuyên chỉ thích mỹ nữ chân dài tóc vàng mắt xanh. Dạng nữ thần gợi cảm cỡ Madonna thì mới hợp với khẩu vị của anh ấy, thể loại rau xanh như tớ anh ấy không thèm để ý tới đâu: Diệp Duy lắc đầu, không đồng ý với cô, thở dài nói: “Haiz, trên đời này có biết bao nhiêu người cũng giống như vậy, suốt ngày lấy mối quan hệ anh em để ngụy biện trước mặt người mình yêu, chỉ hi vọng cô ấy có thể để ý đến mình, thật đáng thương, người ta còn chưa bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi thì đã bị cậu bóp chết từ trong trứng nước rồi”

 

“Cậu bớt nói nhăng nói cuội đi”

 

Phó Mặc Tranh giật lấy tư liệu về Lâm Bạc Thâm, mở ra xem, những thông tin cá nhân và tin tức này đều được thu thập từ con đường không chính quy, nên trong đó có không ít tin đồn thất thiệt.

 

“Diệp Duy, cậu lợi hại thật nha, ngay cả chuyện Lâm Bạc Thâm thích ăn cái gì cậu cũng tra được, cậu đã đem tổ tiên mười tám đời nhà người ta đào ra hết luôn rồi hả!”

 

Diệp Duy lấy ngón tay cái ngoắc ngoắc mũi, đắc ý nói: “Đúng thế, chị cưng là ai hả, chỉ cần chị đây muốn thì có việc gì mà không thể tra được chứ?”

 

“Cậu đến trường học, không lo học, mà lo đi thu nhận đàn eml”

 

Diệp Duy le lưỡi: “Còn nói tớ, cậu nhìn lại cậu đi, không phải cũng đang làm việc không đàng hoàng sao, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện theo đuổi Lâm Bạc Thâm kia còn gì!”

 

Phó Mặc Tranh lắc lắc tư liệu trong tay: “Chị em tốt, tư liệu này tớ lấy đi nhá, cám ơn nhiều, hôm nào mời cậu uống trà sữa, thêm nửa ly topping luôn!”

 

Diệp Duy đưa tay: “Chỉ một ly trà sữa mà đòi mua chuộc được tớ à, một triệu rưỡi!”

 

Phó Mặc Tranh đập lên bàn tay cô mắng: “Một triệu rưỡi cái đầu cậu!”

 

“Nhỏ nhen!”

 

Lâm Bạc Thâm mặc dù là đang học cao học năm ba, không cần đến trường, nhưng bởi vì thành tích quá xuất sắc nên thường xuyên bị ban lãnh đạo trường và sở giáo dục mời về trường giảng dạy.

 

Diệp Duy thuộc khoa tài chính, nhập học mới nửa tháng, dưới tay đã thu được vài đàn em, cho nên nắm bắt tin tức đặc biệt nhạy bén.

 

Hôm nay, Lâm Bạc Thâm có tiết dạy học trong giảng đường hình bậc thang, sinh viên khoa tài chính hơn phân nửa đều có mặt, đặc biệt là các bạn nữ.

 

Bên trong giảng đường to đùng chật kín người.

 

Len lỏi qua đám đông nhộn nhịp, Phó Mặc Tranh và Diệp Duy vừa chui vào được giảng đường thì bị người khác đạp phải chân, cơn đau nhức truyền đến nên theo phản xạ lui về sau một bước, bỗng có một bàn tay to đỡ lấy sau lưng cô.

 

“Cẩn thận”

 

Vừa nghe giọng nói quen thuộc kia, Phó Mặc Tranh quay người ngửa đầu nhìn lại, lập tức thấy gương mặt lạnh lùng khôi nCô của Lâm Bạc Thâm.

 

Trên mặt người đàn ông rõ ràng rất lãnh đạm, nhưng bàn tay anh đặt trên lưng cô lại có một sự tương phản không thể giải thích được.

 

Mặt Phó Mặc Tranh bỗng dưng nóng bừng.

 

Diệp Duy kéo cánh tay cô, dùng ánh mắt có tia lửa điện nhìn Lâm Bạc Thâm: “Đại thần, em và Tranh Tranh đều trốn học đến đây để nghe anh giảng bài đấy”

 

Phó Mặc Tranh sững sờ, che miệng Diệp Duy trong vô thức.

 

Nhưng lời Diệp Duy nói ra đã bị Lâm Bạc Thâm kịp nghe thấy rồi.

 

Ánh mắt anh cụp xuống, nhìn thoáng qua người con gái trước mặt, ẩn ý nói: “Không ngờ em học chuyên ngành tiếng Anh mà cũng có hứng thú với tiết học của khoa tài chính”

 

Khụ khụ.